Thứ Hai, 13 tháng 2, 2017

Gửi em, cô gái không tên trên chuyến tàu đầu xuân

Tôi 27 tuổi, người miền Trung, đang làm việc trong Nam. Sự việc không có gì nếu như không có chuyến tàu đó và câu chuyện diễn ra chỉ một đêm nhưng đến giờ vẫn cho tôi cảm giác bồi hồi, nhớ nhung, hối tiếc. Tôi và em gặp nhau trên chuyến tàu đầu xuân, lúc đó tôi lên tàu vào khoảng 1h sáng, trong người đang lâng lâng men đầu xuân của anh em, bạn bè đến đưa chân tôi đi. Khi lên tàu đã ổn định chỗ ngồi, do mệt với có tí men nên tôi ngủ thiếp đi, đến khi tàu dừng lại không biết ở ga Vinh hay Hà Tĩnh thì em xuất hiện. Một cô gái đeo mắt kính nhỏ, mặc áo khoác trắng (do hết ghế chính nên em phải ngồi ghế phụ trên tôi một hàng).

Sự việc không có gì và tôi cũng không bận tâm, tiếp tục ngủ đến ngày hôm sau. Đến giờ cơm chiều tôi xuống căng tin tàu ăn, khi quay trở lại chỗ ngồi thì thấy em đã ngồi trên ghế của tôi. Thấy vậy tôi không vào và trong đầu nghĩ chắc em mệt nên để cho em ngồi nghỉ, tôi quay ra ngoài nói chuyện với mấy người bạn quen trên chuyến tàu đó. Sau khoảng hơn 2 tiếng tôi quay lại chỗ ngồi, em nở một nụ cười và hỏi tôi “Chỗ của anh à”. Tôi chỉ mỉm cười và gật đầu rồi em tự nhường chỗ lại cho tôi, ngồi lại ghế phụ cạnh ghế tôi. Sau khi tôi ngồi và chỉ nói lại với em một câu: "Để anh ngồi nghỉ chút gần đêm anh sẽ đổi cho em không có mệt". Rồi tôi ngủ, cũng không quan tâm gì đến xung quanh. Khi tôi tỉnh dậy, lúc đó cũng 23h hơn rồi, nhìn sang thấy em đang ngủ và tựa đầu vào vai tôi, bỗng dưng lúc đó trong tôi thấy thổn thức, bồi hồi trong tim. Tôi vội vàng ngồi dậy và vỗ nhẹ vào vai em: "Em đổi ghế anh ngồi nghỉ chút đi". Em cũng không ngần ngại gì và qua ngay.

Ngoài trời lúc này đang mưa, trong tàu mở máy lạnh nên thấy rất lạnh. Tôi ra ngoài châm điếu thuốc hút và lâu lâu lại để mắt nhìn về em, từ lúc đó em đã ngủ thiếp đi không biết gì. Sau đó tôi quay lại và ngủ ghế phụ của em khoảng hơn một tiếng, mỗi khi tỉnh dậy lại thấy em ngả đầu vào vai tôi và say trong giấc ngủ. Tôi chỉ biết nhẹ nhàng kê đầu em lại ngay ngắn cho em ngon giấc. Đến lần thứ 3 tôi giật mình khi thấy em nghiêng người và ngả xuống lòng tôi ngủ một cách vô tư ngon lành. Lòng tôi rối bời và tim đập thình thịch, nhiều người vẫn còn thức, có vẻ đang hướng lại phía tôi và em. Lấy hết bình tĩnh tôi vẫn ngồi im và để cho em ngủ.

Lúc đó tôi đã tỉnh ngủ hẳn, cứ như vậy để em ngủ ngon trong lòng mình. Trong giấc ngủ tôi nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của em, chắc do cả một đoạn đường dài em không có chỗ ngồi ổn định nên ngủ trong mệt mỏi như vậy. Từ lúc đó cảm giác trong tôi hồi hộp và rất thương em, muốn kéo lại áo khoác và chăn cho em đỡ lạnh, muốn vuốt lên mái tóc của em như người thân quen từ lâu lắm nhưng tôi lại sợ mọi người xung quanh có suy nghĩ không tốt, vì thế đành im lặng và nhìn em ngủ như vậy. Khoảng hơn 3h sáng em giật mình tỉnh dậy, em ngồi lại tư thế, khi đó tôi mới bắt đầu hỏi thăm.

Em nói học năm thứ nhất trường Kinh tế nhưng tôi quên không hỏi tên em là gì và em cũng ngại ngần nên cũng không hỏi lại tên tôi. Sau hồi im lặng em lại ngủ thiếp đi. Khi tôi chuẩn bị xuống ga nhưng đôi mắt vẫn nhìn về em không chớp. Tôi lặng lẽ xuống, không nói thêm được gì, trong lòng ngổn ngang, cảm giác rất khó thở. Có lẽ do sự ồn ào của mọi người xuống tàu nên em đã tỉnh giấc. Từ bên dưới cạnh cửa sổ nơi em ngồi, tôi thấy em vội vàng đeo cặp kính vào và ngơ ngác nhìn xung quanh có vẻ như muốn tìm tôi và nói lời cảm ơn, nhưng không còn kịp nữa rồi, tàu bắt đầu chạy về ga cuối. Tôi ra về trong sự nuối tiếc, sao lúc đó không mạnh mẽ chủ động xin số điện thoại từ em? Giờ đã hơn một tuần đã trôi qua, mọi thứ trở về với cuộc sống đời thường mà mỗi đêm về tôi lại thấy từng khoảnh khắc đó hiện mãi trong đầu. Tôi cũng có một suy nghĩ nho nhỏ rằng không biết giờ em đang làm gì, có khi nào em cũng nghĩ lại những khoảnh khắc lúc đó hay không.

“Gửi em, cô gái không tên: Biết đâu một ngày nào đó em vô tình vào VnExpress và đọc được những dòng này, hãy cho anh biết nhé em. Anh vẫn hy vọng sẽ có được sự trùng hợp và biết đâu một hay 2 năm sau không phải chỉ mình anh mà cả em sẽ viết một bài để cảm ơn VnExpress vì đã cho mình có được tiếng nói chung".

Thanh Chung

Đọc tiếp »

Có nên tha thứ khi chồng hứa sẽ quên bồ

Vợ chồng tôi lấy nhau được 10 năm và sống hòa hợp, hạnh phúc. Chúng tôi yêu nhau khi còn sinh viên nên rất tôn trọng nhau. Hơn một năm nay anh đi học vào cuối tuần, xa nhà, tôi không ngờ trong khoảng thời gian này anh đã cặp với cô bạn cùng cấp 3 có chồng con và sống gần nơi anh học. Khi tôi biết chuyện anh đã hối hận và nói sẽ chia tay. Sau này tôi mới biết chồng có nói chia tay nhưng cô ta không chịu, cứ níu kéo, vì vậy anh mềm lòng không bỏ được. Tôi lấy nick chat của chồng nhắn tin khuyên nhủ cô ta hãy về với gia đình, cô ta không nghe còn gửi lại cho chồng tôi những tin nhắn và hình ảnh yêu đương của hai người, với ý rằng nếu chia tay thì những tấm ảnh này sẽ gửi cho tôi.

Tôi đã gặp và nói những tin nhắn, hình ảnh ấy là gửi tới máy tôi. Lúc đó cô ta mới xin lỗi và nói sẽ chia tay chồng tôi. Tôi cũng hứa nếu cô ta và anh dứt khoát, tôi sẽ không cho chồng cô ta biết. Tôi làm vậy có phải quá dễ dàng với cô ta? Thời gian xảy ra việc này đã gần được một tháng mà tôi không làm sao quên được, cảm giác chán nản, đau khổ, mệt mỏi, căng thẳng. Tôi hay giận dỗi, trách móc chồng, cũng hay tra hỏi chuyện anh với cô ta, đến khi biết rõ tôi lại đau khổ hơn và cũng dằn vặt anh. Chồng tỏ ra rất hối hận, một lòng muốn sửa chữa lỗi lầm. Anh nói còn rất yêu tôi và không muốn gia đình tan vỡ, mong tôi tha thứ, trước kia có thích cô ta nhưng từ giờ sẽ quên vì tôi và các con. Tôi muốn cho anh bài học nhưng vì còn yêu anh và các con nên không bỏ về nhà mẹ đẻ mà vẫn sống, quan hệ vợ chồng bình thường với anh. Nhưng như thế này tôi cũng thấy căng thẳng lắm, muốn tha thứ cho anh mà lại không làm được. Mọi người hãy cho tôi lời khuyên.

Hằng

Đọc tiếp »

Vì mưu cầu hạnh phúc tôi đã đánh mất em

Tôi, một chàng trai 26 tuổi mang trong mình những hoài bão lớn lao về sự nghiệp và hạnh phúc gia đình. Với tôi cuộc sống không hẳn là một thước phim như người ta thường nói mà nó là sứ mệnh. Sứ mệnh với gia đình, với xã hội và với bản thân. Em đến với tôi khi cả hai đều là sinh viên năm cuối, tình yêu cũng đến rất nhanh. Em dành cho tôi một tình yêu tinh khôi không chút gợn, đặt hết niềm tin nơi em nên tôi lao vào hoàn thành sứ mệnh đã hình thành trong mình bấy lâu. Ngoài những ngày phải lên lớp ra, thời gian còn lại tôi dành cho công việc và những kế hoạch của cuộc đời. Ngỡ tưởng mọi thứ tốt đẹp khi tôi và em cùng tốt nghiệp, em cũng có công việc trong một siêu thị tại Bình Dương, còn tôi vẫn miệt mài với kế hoạch của mình ở TP HCM. Một tuần tôi và em gặp nhau hai đến ba lần, tình cảm dành cho em ngày một sâu đậm hơn và em cũng vậy.

Mọi chuyện diễn ra theo cách tôi không thể ngờ tới, tình yêu cũng ra đi theo cái cách mà nó tìm đến. Hôm đó tôi đưa em ra sân bay để về quê ăn tết ở Hà Tĩnh, em nhất quyết không muốn về vì lý do công việc, có thể còn là vì tôi, nhưng rồi cuối cùng em cũng nghe lời khuyên của tôi. Ôm em vào lòng lần cuối trước khi lên máy bay về nhà, tôi không thể ngờ rằng đó là lần cuối cùng được ôm em, được nhìn thấy em. Những giọt nước mắt của em lăn dài trên má, em đã khóc, khóc rất nhiều và tôi không nỡ buông tay, nhưng vì nghĩ chỉ xa em một thời gian nên tôi đã để em đi. Nhìn em vừa khóc vừa bước vào phòng vé tôi thực sự không kìm được cảm xúc của mình.

Mọi chuyện đến cũng sẽ đến, kể từ hôm đó tôi không được thấy lại nụ cười của em nữa. Em đã không vào lại TP HCM. Hơn hai năm trôi qua dường như không có một người con gái nào làm tôi rung động như khi đứng trước em. Giờ đây với tôi công việc là thứ duy nhất có thể làm cho thời gian trôi nhanh hơn. Tôi cần phải hoàn thành sứ mệnh của mình và luôn thầm nghĩ sẽ có một ngày mình mang lại hạnh phúc thực sự cho một ai đó.

Có người nói với tôi "Trong một đời người có năm điều quan trọng nhất: Tình yêu, gia đình, sự nghiệp, bạn bè và sức khỏe. Hễ ta đạt được một thứ thì phải bán đi một thứ khác". Cuộc đời của một người thành đạt sẽ không bao giờ được ở bên người mình yêu nhất.

Hoàng

Đọc tiếp »

Tôi mất vợ vì mâu thuẫn khi hỏi cưới

Tình yêu thật ngọt ngào khi chúng ta được yêu và được đến với nhau, nhưng thật đau khổ khi ta vẫn yêu thương mà lại không được đến với nhau, giờ chỉ còn đau khổ, tuyệt vọng và nước mắt. Tôi 34 tuổi, em 28 tuổi, em rất dễ thương và hiền lành. Thấm thoát thời gian trôi thật nhanh, chúng tôi đã biết nhau được 7 năm và yêu nhau 5 năm rồi. Tình yêu của chúng tôi thật đẹp và hạnh phúc biết bao. Trong thời gian yêu nhau 2 đứa không xảy ra bất cứ mâu thuẫn nào vì rất hiểu nhau, nhường nhau mọi việc. Chúng tôi rất hạnh phúc khi ở bên nhau.

Cuối cùng hai đứa cũng quyết định đám cưới và đăng ký kết hôn vào đầu tháng 10/2016. Hai gia đình rất vui và hạnh phúc, giúp chúng tôi lo mọi việc về đám cưới, nhưng không ai hiểu hết được chữ ngờ. Cả 2 gia đình đã qua lại nhiều lần để bàn việc cưới xin, lúc đầu nói chung là tạm ổn, nhưng lần sau cùng chốt lại vấn đề bàn tiệc và đặt nhà hàng thì xảy ra mâu thuẫn, phần lớn do gia đình tôi quá tính toán chi ly mọi việc, không biết bàn bạc với nhà gái nên dẫn đến mâu thuẫn không thể ngồi nói chuyện lại nữa. Với lại trong lúc nóng giận ba tôi còn ra ngoài la lớn, nói bậy bạ trước gia đình nhà gái.

Vài ngày sau, do sự thuyết phục và cố gắng của 2 đứa nên đã sắp xếp được 2 gia đình ngồi lại nói chuyện, nhưng bố mẹ tôi lại có cái tôi quá lớn nên sự việc không thể thay đổi được. Giờ 2 gia đình ép chúng tôi hủy tờ đăng ký kết hôn. Tôi chống trả quyết liệt, bỏ nhà ra đi vì hạnh phúc và tình yêu của mình. Tôi biết rất rõ bạn gái yêu tôi nhưng tương lai và hạnh phúc của chúng tôi bây giờ mù mịt và đen tối quá. Cô ấy rất đau khổ, tuyệt vọng, không biết chọn con đường nào. Giờ cô ấy vô cảm với mọi thứ, tôi cũng sợ lắm, không muốn cô ấy buồn, không muốn gây áp lực. Tôi không muốn mất cô ấy, mong được các bạn tư vấn giúp. Chân thành cảm ơn.

Duy

Đọc tiếp »

Chồng quá hiếu thảo khiến tôi gặp nhiều khó khăn từ lúc cưới

Chồng tôi không đáng bị chửi rủa nhiều như vậy, chỉ vì anh quá hiếu thảo, quá thương bố mẹ mà thôi. Mong mọi người hãy đọc câu chuyện của tôi, đọc từ đầu đến cuối để hiểu cho anh ấy. Tôi lấy chồng năm 28 tuổi. Chồng bằng tuổi tôi, học chung một trường đại học. Trong thời gian yêu nhau, tôi nhận thấy anh là một người tốt bụng, luôn hết lòng giúp đỡ người khác, lúc nào cũng nhẹ nhàng, không hút thuốc, không rượu chè, gái gú. Khi tôi giận, anh luôn bớt lời và dỗ dành. Bạn bè cũng nói anh rất tốt. Tôi có về nhà anh chơi vài lần (không ở lại qua đêm dù nhà xa). Đặc biệt tôi rất thân với các cháu - con anh chồng ngay từ lần đầu gặp mặt. Có lẽ vì tính tôi đơn giản, vui vẻ nên dễ hoà đồng với các cháu.

Trước khi gặp tôi, anh có đi tu nghiệp sinh theo chế độ vừa học vừa làm 3 năm. Trong thời gian này anh gửi hết tiền lương về cho bố mẹ. Sau đó, bố anh bị bệnh, phải phẫu thuật và điều trị lâu dài, số tiền lên tới hàng trăm triệu. Nghe tin bố nhập viện, anh nghỉ việc bên đó và về Việt Nam để chăm sóc ông. Khi bố khoẻ hơn, anh xin làm việc văn phòng ở một công ty tư vấn. Công việc anh phải đi công tác dài ngày thường xuyên nhưng lương chỉ được 4-5 triệu/tháng.

Nghe những điều anh kể và chứng kiến cách anh đối xử với mọi người, tôi rất thương và quyết định lấy anh làm chồng. Nghĩ rằng dù có khó khăn thì hai vợ chồng cùng nhau cố gắng là sẽ tốt lên, nhưng lấy về rồi tôi mới biết, chồng quá hiếu thảo, quá nghe lời bố mẹ, làm việc gì anh cũng hỏi ý kiến bố mẹ và răm rắp nghe theo, chưa bao giờ anh cãi lại ý kiến của bố mẹ. Thậm chí vợ có bị bắt nạt anh cũng không đỡ lời và bảo tôi phải xin lỗi. Vợ sai chứ bố mẹ không bao giờ sai. Lúc mới cưới, ông nội bảo thêm tôi là thêm một "tứ hành xung" trong nhà, vậy mà anh cũng chẳng nói gì. Trong nhà, anh không hề có chút chính kiến nào, ai nói gì anh cũng im lặng và bảo tôi phải im lặng theo. Những ngày ở nhà chồng không đi làm, nghe bố chồng chửi chồng tôi là đồ ăn bám, đồ ngu, đồ không biết làm ăn... mà tủi vô cùng, cứ như chính mình đang bị chửi vậy. Với gia đình, việc tôi ở nhà chăm cháu là lẽ đương nhiên, vài việc cỏn con đó không đáng kể công.

Sau gần một năm sống chung, chúng tôi tách ra ở riêng - khi đó tôi đang mang bầu 4 tháng. Tôi có một thắc mắc, ba năm đi tu nghiệp sinh cùng những năm làm việc ở Việt Nam anh bảo kiếm được rất nhiều tiền, toàn bộ đều gửi về cho bố mẹ, vậy mà đến giờ toàn bộ số tiền vay sinh viên cho anh học đại học vẫn chưa trả hết (theo như mẹ anh nói). Tôi không biết nhà anh vay bao nhiêu mà đến giờ vẫn chưa trả đủ. Cũng vì thế tôi không hỏi tiền lương của chồng vì biết anh còn chẳng đủ tiêu, lại phải trả nợ, tôi tự lo cho bản thân mình. Mặc dù bán hàng online không lãi nhiều nhưng tôi cũng đủ trang trải tiền nhà, điện nước, ăn uống khi hai vợ chồng ở trọ, mua sắm đồ dùng, sữa bỉm cho bé. Kể cả khi con ốm nằm viện cũng là tiền tôi bỏ ra (nhà ngoại có giúp một phần). Tôi không trách vì biết anh cũng bí bách, muốn thoát ra khỏi cảnh lương không đủ sống và bị coi thường này. Rồi gần cuối năm 2016, anh quyết định đi xuất khẩu lao động Nhật (giữa năm 2017 sẽ đi).

Kể từ khi tôi mang bầu, gia đình chồng gặp nhiều điều không may: Bị mất tiền (ông nghi tôi lấy), mẹ chồng bị đau xương khớp (trước kia bà cũng bị rồi), công việc của anh chị chồng không thuận lợi... và bố chồng bảo tất cả là do vợ chồng tôi có bầu và sinh con trong năm con Khỉ, là "tứ hành xung" trong nhà. Trong mâm cơm cuối năm, tôi ngồi ôm con nhỏ trong lòng, nghe câu đó mà nước mắt nuốt vào trong, chỉ vì ngày tết vui vẻ cho gia đình mà tôi im lặng. Khi tôi phàn nàn với chồng việc này, anh chỉ bảo: "Kệ ông nội. Con mình mình nuôi. Đừng bận tâm".

Sau hôm đó, ông bà có nói tôi để bé ở lại cho ông bà chăm, còn tôi cứ việc đi làm, tối về đón con nhưng tôi không muốn. Tôi đã bàn với ông bà nội sẽ đưa con xuống thành phố cùng tôi buôn bán, bé lớn sẽ cho học tại đây luôn, cuối tuần sẽ về chơi với ông bà. Tất nhiên nhà chồng có giỗ chạp, công chuyện thì tôi vẫn về như trước kia. Nhà ngoại tôi ở trung tâm thành phố, dù không giàu có gì nhưng vị trí lại cực kỳ thuận lợi. Nhà trẻ, trường cấp 1-3, chợ, siêu thị, bệnh viện, ngân hàng, bến xe, công viên, khu vui chơi... đều chỉ cách nhà tôi 1-2 km, thậm chí có thể đi bộ đến nơi, thực sự quá thuận lợi cho con tôi phát triển tốt.

Vậy mà chồng tôi không đồng ý, anh nhất quyết bảo tôi phải dọn về huyện sống cùng ông bà nội, cháu phải để nhà nội nuôi. Khi con lớn sẽ cho bé học ở đây để ông bà đưa đón. Anh bảo tôi không hiểu cho anh, rằng tôi xuống nhà ngoại là để trốn tránh nhiệm vụ chăm sóc mẹ chồng, rồi nói tôi không hiểu chuyện, không biết cách làm dâu, bà ngoại không dạy dỗ tôi đàng hoàng... Tôi đã phân tích thiệt hơn cho anh, về quê khó phát triển công việc kinh doanh online của mình, khách quen và bạn bè đều ở thành phố. Nếu tôi đi làm công nhân như ý anh thì đến tối mới về nhà, đường lại xa (KCN cách nhà chồng 20km). Về nhà còn phải nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ, chăm con... chứ chẳng được nghỉ đâu. Bố chồng tôi từng bảo: "Nhà có 2 con dâu mà để mẹ chồng vào bếp, dọn dẹp thì không ra thể thống gì". Vì vậy, tôi phải làm những việc đó - chị dâu bận cháu nên trừ khi tôi không ở nhà mới làm. Nghe ông bà kêu mệt khi chăm mấy đứa con của anh chị chồng là tôi không muốn phiền ông bà rồi. Tôi không muốn con mình là gánh nặng cho ai đó, nhưng chồng không chịu hiểu cho tôi. Anh nhất quyết giữ nguyên ý định bắt tôi về nội.

Vì thế, dù bà nội bảo ra rằm sau tết hãy về nhưng tôi vẫn xin phép xuống nhà ngoại sớm. Cần nói thêm là vợ chồng tôi chưa bao giờ cãi nhau to tiếng, chỉ dùng tin nhắn mạng xã hội để nhắn qua nhắn lại cho nhau. Vì vậy, dù hai đứa đang xích mích cũng không ai biết. Tôi đi đâu cũng xin phép, chào hỏi gia đình chồng chứ không tự ý đi. Tôi ở nhà ngoại được 3 ngày thì chồng gọi điện xuống bảo rằng: "Em cứ ở nhà ngoại đi, cuối tuần về thăm ông bà nội cũng được. Cứ ở đâu mà em thấy tiện cho công việc của em. Em hãy hiểu cho anh. Anh có những cái khó của riêng mình. Đợt này anh đi Nhật là để kiếm tiền. Chỉ khi mình có tiền thì mới có chính kiến được. Tạm thời hai mẹ con chịu khó nuôi nhau, không sống được ở nhà ngoại thì cứ ở trọ. Đợi có tiền, mua đất, xây nhà, lúc đó mình mới thực sự làm chủ cuộc đời mình". Tôi không biết điều gì làm anh thay đổi nhanh như vậy.

Chồng à, em muốn tách riêng ngay từ đầu là để chúng ta có trách nhiệm hơn với cuộc sống gia đình mình, chứ không phải trốn trách nhiệm chăm bố mẹ chồng. Liệu chúng ta có sống dựa dẫm vào bố mẹ mãi được không? Ông bà nội ngoại đều nuôi con và xây dựng cơ nghiệp từ đôi bàn tay trắng, tại sao chúng ta không làm được? Ai cũng trải qua khó khăn rồi mới sung túc.

Mọi người à, việc tôi đưa con xuống nhà ngoại có phải là sai lầm không? Liệu như vậy có phải tôi quá ích kỷ khi chỉ biết nghĩ cho con mà không biết lo cho nhà chồng không? Làm sao để sống đẹp lòng mọi người? Thực sự sống trong nhà chồng, tôi thấy ngột ngạt lắm. Kể từ ngày ở trọ, làm chủ cuộc sống của mình, tôi thấy như được sống lại.

Phương

Đọc tiếp »

Tôi lo lắng vì có bầu lúc mới thôi việc

Tôi 28 tuổi, ngoại hình khá, ly hôn chồng, đang sống một mình. Sau khi ly hôn, tôi sống khá khó khăn do phải tìm việc, gần một năm sau mới ổn định lại được về tinh thần và kinh tế. Trong thời gian đi làm, tôi có quen một anh cùng công ty, chúng tôi hợp nhau. Lẽ ra là tri kỷ thì tốt hơn nhưng chúng tôi lại thương nhau, có điều tình cảm chưa đủ lớn để cả hai muốn cưới, đặc biệt là từ phía tôi. Chúng tôi đã quan hệ, tôi trễ kinh khoảng một tuần nay, thử que thấy hai vạch mờ, siêu âm chưa thấy. Tôi rất khao khát con nên muốn sinh nhưng không muốn cưới, anh ấy cũng vậy, nhà anh xa nên chúng tôi cũng không thể sống chung, đồng nghĩa với việc tôi sẽ mang bầu và sinh con một mình. Nhà mẹ đẻ của tôi lại xa, mẹ hay ốm nên tôi sẽ không tính đến việc nhờ mẹ, sợ mẹ buồn.

Tôi lại mới xin nghỉ việc, qua chỗ mới chưa biết có được nhận không, bình thường tôi khá tự tin vì giao tiếp tốt nhưng có em bé tôi sợ vài tháng người ta lại cho mình nghỉ việc (công việc kế toán). Tôi rất lo lắng vì công việc không ổn định để sinh con nhưng lại nghĩ tới câu "Thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng". Anh chị cho tôi một lời động viên nhé. Tâm trạng tôi rối bời và cực kỳ lo lắng. Thất nghiệp, có bầu, mẹ và chị ở nhà nếu biết chắc sẽ buồn lắm, tôi phải làm như thế nào đây?

Hiền

Đọc tiếp »

Đời tôi sang trang khi tình cờ gặp được người đàn ông ấy

Tôi sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, gia đình khá giả, có thể nói tôi là cô tiểu thư con nhà giàu. Tuổi thơ của tôi cứ thế êm đềm trôi qua trong tình yêu thương, chăm sóc đủ đầy của bố mẹ; sự chỉ bảo dạy dỗ tận tình của thầy cô và sự mến mộ, đùm bọc của bạn bè. Tôi vô cùng tự hào và thầm nhủ mình quả thật là cô bé đầy may mắn. Cuộc sống có lẽ sẽ cứ thế trôi qua như trải thảm màu hồng nếu như không có những biến cố khiến cuộc đời tôi hoàn toàn thay đổi.

Bố tôi, một người đàn ông hiền lành, chăm chỉ, thật thà và vô cùng yêu thương chăm sóc vợ con đã ruồng bỏ mẹ đi theo một người phụ nữ khác đúng vào lúc tôi thi đại học. Ông nhẫn tâm đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà một cách không thương tiếc chỉ vì người phụ nữ kém ông đến vài chục tuổi. Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác khi một tượng đài sụp đổ, như ngày tận cùng của thế giới đã đến, như mình chỉ còn lại phần thân xác vô hồn.

Tôi thi trượt đại học sau cú sốc đó, mặc cho mẹ và bạn bè khuyên can tôi vẫn quyết tâm dứt bỏ con đường học hành và đi làm. Tôi, cô tiểu thư sống trong lâu đài màu hồng đã nhận được cú tát đau điếng của cuộc đời và nhận ra chân lý: “Tiền có thể chi phối cuộc sống và làm thay đổi tất cả”. Giống như một con thiêu thân, tôi lao vào cuộc đời với vốn trải nghiệm ít ỏi nghèo nàn của mình, với tâm thế muốn trả thù, muốn chứng minh không có bố tôi vẫn có thể tự làm được mọi thứ. Nhưng cuộc đời đâu có đơn giản, một con bé ngốc ngếch 18 tuổi với cái đầu không tỉnh táo làm bất cứ việc gì cũng thất bại, rồi còn bị người khác lừa mất những đồng tiền tiết kiệm cuối cùng của hai mẹ con. Tôi trắng tay, không nhà, không tiền, không bằng cấp.

Giờ ngồi đây viết những dòng này, tôi tự cảm thấy thật xấu hổ cho quãng thời gian đấy. Tôi đã làm mẹ khổ rất nhiều, làm cho mọi người xung quanh lo lắng. Có lẽ cuộc đời tôi sẽ trượt dài nếu như không có ngày định mệnh đấy, ngày tôi gặp được chú. Giữa hàng trăm con người dự hội thảo ngày hôm đấy, không hiểu sao chú dành tận 2 tiếng ngồi trao đổi với tôi. Tôi cũng không hiểu vì sao một đứa đã trở nên đa nghi, phòng thủ như mình sau cú sốc đó lại có thể tin tưởng tâm sự với một người lạ về những biến cố, vấn đề của bản thân mình.

Có thể vì tôi đã cảm nhận được ở chú – một người đàn ông từ bàn tay trắng đi lên dù đã rất thành công nhưng vẫn vô cùng giản dị, gần gũi, thật thà. Cũng có thể cách chú chia sẻ đã khiến tôi cảm thấy chú thật tâm muốn tôi mở lòng để lắng nghe, để giúp đỡ. Tôi được nghe chú kể sơ qua về cuộc đời mình, càng nghe tôi càng cảm thấy khâm phục và kính nể. Chú có tặng tôi cuốn sách để đọc và suy ngẫm. Trở về tôi mò ngay lên mạng và tìm hiểu thêm thật nhiều thông tin về chú, suy nghĩ những lời chú nói. Những năm tháng sau đó, lời chú chia sẻ và cuốn sách luôn là bạn đồng hành với tôi trên mọi nẻo đường. Tôi đã vỡ ra được nhiều điều, thay đổi tư duy, thay đổi nhận thức. Tôi đã dần lấy lại được niềm tin với cuộc sống, sẵn sàng với nhiều thách thức và trải nghiệm, không ngại thất bại để lấy kinh nghiệm, học hỏi kiến thức.

Sau 5 năm tôi ngồi đây, với cương vị là trưởng phòng truyền thông của một thương hiệu có tiếng, cuộc sống của mẹ con tôi đã ổn định hơn nhiều, hạnh phúc hơn là nhìn thấy những nụ cười ngày càng nhiều trên gương mặt mẹ. Một lần nữa may mắn thay hôm nay tôi tình cờ đọc được thông tin chú sẽ tổ chức khóa học trên internet. Sau 5 năm trông chú đã khác đi nhiều nhưng lửa nhiệt huyết trong ánh mắt trên tấm banner đấy tôi thấy vẫn còn sáng lắm. Chắc chú cũng không thể ngờ, chỉ là một cuộc nói chuyện tình cờ với một con bé mà có khi chú còn chẳng nhớ nổi lại giúp nó thay đổi cả cuộc đời.

Nhất định tôi sẽ đến tham dự khóa học và gặp chú, chỉ đơn giản để nói lời cảm ơn người đàn ông đã truyền cảm hứng cho tôi. Biết đâu một lần nữa tôi lại được chú truyền thêm lửa thực hiện ước mơ lớn nhất của đời mình. Biết đâu đấy…

Huyền

Đọc tiếp »