Thứ Hai, 13 tháng 2, 2017

Gửi em, cô gái không tên trên chuyến tàu đầu xuân

Tôi 27 tuổi, người miền Trung, đang làm việc trong Nam. Sự việc không có gì nếu như không có chuyến tàu đó và câu chuyện diễn ra chỉ một đêm nhưng đến giờ vẫn cho tôi cảm giác bồi hồi, nhớ nhung, hối tiếc. Tôi và em gặp nhau trên chuyến tàu đầu xuân, lúc đó tôi lên tàu vào khoảng 1h sáng, trong người đang lâng lâng men đầu xuân của anh em, bạn bè đến đưa chân tôi đi. Khi lên tàu đã ổn định chỗ ngồi, do mệt với có tí men nên tôi ngủ thiếp đi, đến khi tàu dừng lại không biết ở ga Vinh hay Hà Tĩnh thì em xuất hiện. Một cô gái đeo mắt kính nhỏ, mặc áo khoác trắng (do hết ghế chính nên em phải ngồi ghế phụ trên tôi một hàng).

Sự việc không có gì và tôi cũng không bận tâm, tiếp tục ngủ đến ngày hôm sau. Đến giờ cơm chiều tôi xuống căng tin tàu ăn, khi quay trở lại chỗ ngồi thì thấy em đã ngồi trên ghế của tôi. Thấy vậy tôi không vào và trong đầu nghĩ chắc em mệt nên để cho em ngồi nghỉ, tôi quay ra ngoài nói chuyện với mấy người bạn quen trên chuyến tàu đó. Sau khoảng hơn 2 tiếng tôi quay lại chỗ ngồi, em nở một nụ cười và hỏi tôi “Chỗ của anh à”. Tôi chỉ mỉm cười và gật đầu rồi em tự nhường chỗ lại cho tôi, ngồi lại ghế phụ cạnh ghế tôi. Sau khi tôi ngồi và chỉ nói lại với em một câu: "Để anh ngồi nghỉ chút gần đêm anh sẽ đổi cho em không có mệt". Rồi tôi ngủ, cũng không quan tâm gì đến xung quanh. Khi tôi tỉnh dậy, lúc đó cũng 23h hơn rồi, nhìn sang thấy em đang ngủ và tựa đầu vào vai tôi, bỗng dưng lúc đó trong tôi thấy thổn thức, bồi hồi trong tim. Tôi vội vàng ngồi dậy và vỗ nhẹ vào vai em: "Em đổi ghế anh ngồi nghỉ chút đi". Em cũng không ngần ngại gì và qua ngay.

Ngoài trời lúc này đang mưa, trong tàu mở máy lạnh nên thấy rất lạnh. Tôi ra ngoài châm điếu thuốc hút và lâu lâu lại để mắt nhìn về em, từ lúc đó em đã ngủ thiếp đi không biết gì. Sau đó tôi quay lại và ngủ ghế phụ của em khoảng hơn một tiếng, mỗi khi tỉnh dậy lại thấy em ngả đầu vào vai tôi và say trong giấc ngủ. Tôi chỉ biết nhẹ nhàng kê đầu em lại ngay ngắn cho em ngon giấc. Đến lần thứ 3 tôi giật mình khi thấy em nghiêng người và ngả xuống lòng tôi ngủ một cách vô tư ngon lành. Lòng tôi rối bời và tim đập thình thịch, nhiều người vẫn còn thức, có vẻ đang hướng lại phía tôi và em. Lấy hết bình tĩnh tôi vẫn ngồi im và để cho em ngủ.

Lúc đó tôi đã tỉnh ngủ hẳn, cứ như vậy để em ngủ ngon trong lòng mình. Trong giấc ngủ tôi nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của em, chắc do cả một đoạn đường dài em không có chỗ ngồi ổn định nên ngủ trong mệt mỏi như vậy. Từ lúc đó cảm giác trong tôi hồi hộp và rất thương em, muốn kéo lại áo khoác và chăn cho em đỡ lạnh, muốn vuốt lên mái tóc của em như người thân quen từ lâu lắm nhưng tôi lại sợ mọi người xung quanh có suy nghĩ không tốt, vì thế đành im lặng và nhìn em ngủ như vậy. Khoảng hơn 3h sáng em giật mình tỉnh dậy, em ngồi lại tư thế, khi đó tôi mới bắt đầu hỏi thăm.

Em nói học năm thứ nhất trường Kinh tế nhưng tôi quên không hỏi tên em là gì và em cũng ngại ngần nên cũng không hỏi lại tên tôi. Sau hồi im lặng em lại ngủ thiếp đi. Khi tôi chuẩn bị xuống ga nhưng đôi mắt vẫn nhìn về em không chớp. Tôi lặng lẽ xuống, không nói thêm được gì, trong lòng ngổn ngang, cảm giác rất khó thở. Có lẽ do sự ồn ào của mọi người xuống tàu nên em đã tỉnh giấc. Từ bên dưới cạnh cửa sổ nơi em ngồi, tôi thấy em vội vàng đeo cặp kính vào và ngơ ngác nhìn xung quanh có vẻ như muốn tìm tôi và nói lời cảm ơn, nhưng không còn kịp nữa rồi, tàu bắt đầu chạy về ga cuối. Tôi ra về trong sự nuối tiếc, sao lúc đó không mạnh mẽ chủ động xin số điện thoại từ em? Giờ đã hơn một tuần đã trôi qua, mọi thứ trở về với cuộc sống đời thường mà mỗi đêm về tôi lại thấy từng khoảnh khắc đó hiện mãi trong đầu. Tôi cũng có một suy nghĩ nho nhỏ rằng không biết giờ em đang làm gì, có khi nào em cũng nghĩ lại những khoảnh khắc lúc đó hay không.

“Gửi em, cô gái không tên: Biết đâu một ngày nào đó em vô tình vào VnExpress và đọc được những dòng này, hãy cho anh biết nhé em. Anh vẫn hy vọng sẽ có được sự trùng hợp và biết đâu một hay 2 năm sau không phải chỉ mình anh mà cả em sẽ viết một bài để cảm ơn VnExpress vì đã cho mình có được tiếng nói chung".

Thanh Chung

Đọc tiếp »

Có nên tha thứ khi chồng hứa sẽ quên bồ

Vợ chồng tôi lấy nhau được 10 năm và sống hòa hợp, hạnh phúc. Chúng tôi yêu nhau khi còn sinh viên nên rất tôn trọng nhau. Hơn một năm nay anh đi học vào cuối tuần, xa nhà, tôi không ngờ trong khoảng thời gian này anh đã cặp với cô bạn cùng cấp 3 có chồng con và sống gần nơi anh học. Khi tôi biết chuyện anh đã hối hận và nói sẽ chia tay. Sau này tôi mới biết chồng có nói chia tay nhưng cô ta không chịu, cứ níu kéo, vì vậy anh mềm lòng không bỏ được. Tôi lấy nick chat của chồng nhắn tin khuyên nhủ cô ta hãy về với gia đình, cô ta không nghe còn gửi lại cho chồng tôi những tin nhắn và hình ảnh yêu đương của hai người, với ý rằng nếu chia tay thì những tấm ảnh này sẽ gửi cho tôi.

Tôi đã gặp và nói những tin nhắn, hình ảnh ấy là gửi tới máy tôi. Lúc đó cô ta mới xin lỗi và nói sẽ chia tay chồng tôi. Tôi cũng hứa nếu cô ta và anh dứt khoát, tôi sẽ không cho chồng cô ta biết. Tôi làm vậy có phải quá dễ dàng với cô ta? Thời gian xảy ra việc này đã gần được một tháng mà tôi không làm sao quên được, cảm giác chán nản, đau khổ, mệt mỏi, căng thẳng. Tôi hay giận dỗi, trách móc chồng, cũng hay tra hỏi chuyện anh với cô ta, đến khi biết rõ tôi lại đau khổ hơn và cũng dằn vặt anh. Chồng tỏ ra rất hối hận, một lòng muốn sửa chữa lỗi lầm. Anh nói còn rất yêu tôi và không muốn gia đình tan vỡ, mong tôi tha thứ, trước kia có thích cô ta nhưng từ giờ sẽ quên vì tôi và các con. Tôi muốn cho anh bài học nhưng vì còn yêu anh và các con nên không bỏ về nhà mẹ đẻ mà vẫn sống, quan hệ vợ chồng bình thường với anh. Nhưng như thế này tôi cũng thấy căng thẳng lắm, muốn tha thứ cho anh mà lại không làm được. Mọi người hãy cho tôi lời khuyên.

Hằng

Đọc tiếp »

Vì mưu cầu hạnh phúc tôi đã đánh mất em

Tôi, một chàng trai 26 tuổi mang trong mình những hoài bão lớn lao về sự nghiệp và hạnh phúc gia đình. Với tôi cuộc sống không hẳn là một thước phim như người ta thường nói mà nó là sứ mệnh. Sứ mệnh với gia đình, với xã hội và với bản thân. Em đến với tôi khi cả hai đều là sinh viên năm cuối, tình yêu cũng đến rất nhanh. Em dành cho tôi một tình yêu tinh khôi không chút gợn, đặt hết niềm tin nơi em nên tôi lao vào hoàn thành sứ mệnh đã hình thành trong mình bấy lâu. Ngoài những ngày phải lên lớp ra, thời gian còn lại tôi dành cho công việc và những kế hoạch của cuộc đời. Ngỡ tưởng mọi thứ tốt đẹp khi tôi và em cùng tốt nghiệp, em cũng có công việc trong một siêu thị tại Bình Dương, còn tôi vẫn miệt mài với kế hoạch của mình ở TP HCM. Một tuần tôi và em gặp nhau hai đến ba lần, tình cảm dành cho em ngày một sâu đậm hơn và em cũng vậy.

Mọi chuyện diễn ra theo cách tôi không thể ngờ tới, tình yêu cũng ra đi theo cái cách mà nó tìm đến. Hôm đó tôi đưa em ra sân bay để về quê ăn tết ở Hà Tĩnh, em nhất quyết không muốn về vì lý do công việc, có thể còn là vì tôi, nhưng rồi cuối cùng em cũng nghe lời khuyên của tôi. Ôm em vào lòng lần cuối trước khi lên máy bay về nhà, tôi không thể ngờ rằng đó là lần cuối cùng được ôm em, được nhìn thấy em. Những giọt nước mắt của em lăn dài trên má, em đã khóc, khóc rất nhiều và tôi không nỡ buông tay, nhưng vì nghĩ chỉ xa em một thời gian nên tôi đã để em đi. Nhìn em vừa khóc vừa bước vào phòng vé tôi thực sự không kìm được cảm xúc của mình.

Mọi chuyện đến cũng sẽ đến, kể từ hôm đó tôi không được thấy lại nụ cười của em nữa. Em đã không vào lại TP HCM. Hơn hai năm trôi qua dường như không có một người con gái nào làm tôi rung động như khi đứng trước em. Giờ đây với tôi công việc là thứ duy nhất có thể làm cho thời gian trôi nhanh hơn. Tôi cần phải hoàn thành sứ mệnh của mình và luôn thầm nghĩ sẽ có một ngày mình mang lại hạnh phúc thực sự cho một ai đó.

Có người nói với tôi "Trong một đời người có năm điều quan trọng nhất: Tình yêu, gia đình, sự nghiệp, bạn bè và sức khỏe. Hễ ta đạt được một thứ thì phải bán đi một thứ khác". Cuộc đời của một người thành đạt sẽ không bao giờ được ở bên người mình yêu nhất.

Hoàng

Đọc tiếp »

Tôi mất vợ vì mâu thuẫn khi hỏi cưới

Tình yêu thật ngọt ngào khi chúng ta được yêu và được đến với nhau, nhưng thật đau khổ khi ta vẫn yêu thương mà lại không được đến với nhau, giờ chỉ còn đau khổ, tuyệt vọng và nước mắt. Tôi 34 tuổi, em 28 tuổi, em rất dễ thương và hiền lành. Thấm thoát thời gian trôi thật nhanh, chúng tôi đã biết nhau được 7 năm và yêu nhau 5 năm rồi. Tình yêu của chúng tôi thật đẹp và hạnh phúc biết bao. Trong thời gian yêu nhau 2 đứa không xảy ra bất cứ mâu thuẫn nào vì rất hiểu nhau, nhường nhau mọi việc. Chúng tôi rất hạnh phúc khi ở bên nhau.

Cuối cùng hai đứa cũng quyết định đám cưới và đăng ký kết hôn vào đầu tháng 10/2016. Hai gia đình rất vui và hạnh phúc, giúp chúng tôi lo mọi việc về đám cưới, nhưng không ai hiểu hết được chữ ngờ. Cả 2 gia đình đã qua lại nhiều lần để bàn việc cưới xin, lúc đầu nói chung là tạm ổn, nhưng lần sau cùng chốt lại vấn đề bàn tiệc và đặt nhà hàng thì xảy ra mâu thuẫn, phần lớn do gia đình tôi quá tính toán chi ly mọi việc, không biết bàn bạc với nhà gái nên dẫn đến mâu thuẫn không thể ngồi nói chuyện lại nữa. Với lại trong lúc nóng giận ba tôi còn ra ngoài la lớn, nói bậy bạ trước gia đình nhà gái.

Vài ngày sau, do sự thuyết phục và cố gắng của 2 đứa nên đã sắp xếp được 2 gia đình ngồi lại nói chuyện, nhưng bố mẹ tôi lại có cái tôi quá lớn nên sự việc không thể thay đổi được. Giờ 2 gia đình ép chúng tôi hủy tờ đăng ký kết hôn. Tôi chống trả quyết liệt, bỏ nhà ra đi vì hạnh phúc và tình yêu của mình. Tôi biết rất rõ bạn gái yêu tôi nhưng tương lai và hạnh phúc của chúng tôi bây giờ mù mịt và đen tối quá. Cô ấy rất đau khổ, tuyệt vọng, không biết chọn con đường nào. Giờ cô ấy vô cảm với mọi thứ, tôi cũng sợ lắm, không muốn cô ấy buồn, không muốn gây áp lực. Tôi không muốn mất cô ấy, mong được các bạn tư vấn giúp. Chân thành cảm ơn.

Duy

Đọc tiếp »

Chồng quá hiếu thảo khiến tôi gặp nhiều khó khăn từ lúc cưới

Chồng tôi không đáng bị chửi rủa nhiều như vậy, chỉ vì anh quá hiếu thảo, quá thương bố mẹ mà thôi. Mong mọi người hãy đọc câu chuyện của tôi, đọc từ đầu đến cuối để hiểu cho anh ấy. Tôi lấy chồng năm 28 tuổi. Chồng bằng tuổi tôi, học chung một trường đại học. Trong thời gian yêu nhau, tôi nhận thấy anh là một người tốt bụng, luôn hết lòng giúp đỡ người khác, lúc nào cũng nhẹ nhàng, không hút thuốc, không rượu chè, gái gú. Khi tôi giận, anh luôn bớt lời và dỗ dành. Bạn bè cũng nói anh rất tốt. Tôi có về nhà anh chơi vài lần (không ở lại qua đêm dù nhà xa). Đặc biệt tôi rất thân với các cháu - con anh chồng ngay từ lần đầu gặp mặt. Có lẽ vì tính tôi đơn giản, vui vẻ nên dễ hoà đồng với các cháu.

Trước khi gặp tôi, anh có đi tu nghiệp sinh theo chế độ vừa học vừa làm 3 năm. Trong thời gian này anh gửi hết tiền lương về cho bố mẹ. Sau đó, bố anh bị bệnh, phải phẫu thuật và điều trị lâu dài, số tiền lên tới hàng trăm triệu. Nghe tin bố nhập viện, anh nghỉ việc bên đó và về Việt Nam để chăm sóc ông. Khi bố khoẻ hơn, anh xin làm việc văn phòng ở một công ty tư vấn. Công việc anh phải đi công tác dài ngày thường xuyên nhưng lương chỉ được 4-5 triệu/tháng.

Nghe những điều anh kể và chứng kiến cách anh đối xử với mọi người, tôi rất thương và quyết định lấy anh làm chồng. Nghĩ rằng dù có khó khăn thì hai vợ chồng cùng nhau cố gắng là sẽ tốt lên, nhưng lấy về rồi tôi mới biết, chồng quá hiếu thảo, quá nghe lời bố mẹ, làm việc gì anh cũng hỏi ý kiến bố mẹ và răm rắp nghe theo, chưa bao giờ anh cãi lại ý kiến của bố mẹ. Thậm chí vợ có bị bắt nạt anh cũng không đỡ lời và bảo tôi phải xin lỗi. Vợ sai chứ bố mẹ không bao giờ sai. Lúc mới cưới, ông nội bảo thêm tôi là thêm một "tứ hành xung" trong nhà, vậy mà anh cũng chẳng nói gì. Trong nhà, anh không hề có chút chính kiến nào, ai nói gì anh cũng im lặng và bảo tôi phải im lặng theo. Những ngày ở nhà chồng không đi làm, nghe bố chồng chửi chồng tôi là đồ ăn bám, đồ ngu, đồ không biết làm ăn... mà tủi vô cùng, cứ như chính mình đang bị chửi vậy. Với gia đình, việc tôi ở nhà chăm cháu là lẽ đương nhiên, vài việc cỏn con đó không đáng kể công.

Sau gần một năm sống chung, chúng tôi tách ra ở riêng - khi đó tôi đang mang bầu 4 tháng. Tôi có một thắc mắc, ba năm đi tu nghiệp sinh cùng những năm làm việc ở Việt Nam anh bảo kiếm được rất nhiều tiền, toàn bộ đều gửi về cho bố mẹ, vậy mà đến giờ toàn bộ số tiền vay sinh viên cho anh học đại học vẫn chưa trả hết (theo như mẹ anh nói). Tôi không biết nhà anh vay bao nhiêu mà đến giờ vẫn chưa trả đủ. Cũng vì thế tôi không hỏi tiền lương của chồng vì biết anh còn chẳng đủ tiêu, lại phải trả nợ, tôi tự lo cho bản thân mình. Mặc dù bán hàng online không lãi nhiều nhưng tôi cũng đủ trang trải tiền nhà, điện nước, ăn uống khi hai vợ chồng ở trọ, mua sắm đồ dùng, sữa bỉm cho bé. Kể cả khi con ốm nằm viện cũng là tiền tôi bỏ ra (nhà ngoại có giúp một phần). Tôi không trách vì biết anh cũng bí bách, muốn thoát ra khỏi cảnh lương không đủ sống và bị coi thường này. Rồi gần cuối năm 2016, anh quyết định đi xuất khẩu lao động Nhật (giữa năm 2017 sẽ đi).

Kể từ khi tôi mang bầu, gia đình chồng gặp nhiều điều không may: Bị mất tiền (ông nghi tôi lấy), mẹ chồng bị đau xương khớp (trước kia bà cũng bị rồi), công việc của anh chị chồng không thuận lợi... và bố chồng bảo tất cả là do vợ chồng tôi có bầu và sinh con trong năm con Khỉ, là "tứ hành xung" trong nhà. Trong mâm cơm cuối năm, tôi ngồi ôm con nhỏ trong lòng, nghe câu đó mà nước mắt nuốt vào trong, chỉ vì ngày tết vui vẻ cho gia đình mà tôi im lặng. Khi tôi phàn nàn với chồng việc này, anh chỉ bảo: "Kệ ông nội. Con mình mình nuôi. Đừng bận tâm".

Sau hôm đó, ông bà có nói tôi để bé ở lại cho ông bà chăm, còn tôi cứ việc đi làm, tối về đón con nhưng tôi không muốn. Tôi đã bàn với ông bà nội sẽ đưa con xuống thành phố cùng tôi buôn bán, bé lớn sẽ cho học tại đây luôn, cuối tuần sẽ về chơi với ông bà. Tất nhiên nhà chồng có giỗ chạp, công chuyện thì tôi vẫn về như trước kia. Nhà ngoại tôi ở trung tâm thành phố, dù không giàu có gì nhưng vị trí lại cực kỳ thuận lợi. Nhà trẻ, trường cấp 1-3, chợ, siêu thị, bệnh viện, ngân hàng, bến xe, công viên, khu vui chơi... đều chỉ cách nhà tôi 1-2 km, thậm chí có thể đi bộ đến nơi, thực sự quá thuận lợi cho con tôi phát triển tốt.

Vậy mà chồng tôi không đồng ý, anh nhất quyết bảo tôi phải dọn về huyện sống cùng ông bà nội, cháu phải để nhà nội nuôi. Khi con lớn sẽ cho bé học ở đây để ông bà đưa đón. Anh bảo tôi không hiểu cho anh, rằng tôi xuống nhà ngoại là để trốn tránh nhiệm vụ chăm sóc mẹ chồng, rồi nói tôi không hiểu chuyện, không biết cách làm dâu, bà ngoại không dạy dỗ tôi đàng hoàng... Tôi đã phân tích thiệt hơn cho anh, về quê khó phát triển công việc kinh doanh online của mình, khách quen và bạn bè đều ở thành phố. Nếu tôi đi làm công nhân như ý anh thì đến tối mới về nhà, đường lại xa (KCN cách nhà chồng 20km). Về nhà còn phải nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ, chăm con... chứ chẳng được nghỉ đâu. Bố chồng tôi từng bảo: "Nhà có 2 con dâu mà để mẹ chồng vào bếp, dọn dẹp thì không ra thể thống gì". Vì vậy, tôi phải làm những việc đó - chị dâu bận cháu nên trừ khi tôi không ở nhà mới làm. Nghe ông bà kêu mệt khi chăm mấy đứa con của anh chị chồng là tôi không muốn phiền ông bà rồi. Tôi không muốn con mình là gánh nặng cho ai đó, nhưng chồng không chịu hiểu cho tôi. Anh nhất quyết giữ nguyên ý định bắt tôi về nội.

Vì thế, dù bà nội bảo ra rằm sau tết hãy về nhưng tôi vẫn xin phép xuống nhà ngoại sớm. Cần nói thêm là vợ chồng tôi chưa bao giờ cãi nhau to tiếng, chỉ dùng tin nhắn mạng xã hội để nhắn qua nhắn lại cho nhau. Vì vậy, dù hai đứa đang xích mích cũng không ai biết. Tôi đi đâu cũng xin phép, chào hỏi gia đình chồng chứ không tự ý đi. Tôi ở nhà ngoại được 3 ngày thì chồng gọi điện xuống bảo rằng: "Em cứ ở nhà ngoại đi, cuối tuần về thăm ông bà nội cũng được. Cứ ở đâu mà em thấy tiện cho công việc của em. Em hãy hiểu cho anh. Anh có những cái khó của riêng mình. Đợt này anh đi Nhật là để kiếm tiền. Chỉ khi mình có tiền thì mới có chính kiến được. Tạm thời hai mẹ con chịu khó nuôi nhau, không sống được ở nhà ngoại thì cứ ở trọ. Đợi có tiền, mua đất, xây nhà, lúc đó mình mới thực sự làm chủ cuộc đời mình". Tôi không biết điều gì làm anh thay đổi nhanh như vậy.

Chồng à, em muốn tách riêng ngay từ đầu là để chúng ta có trách nhiệm hơn với cuộc sống gia đình mình, chứ không phải trốn trách nhiệm chăm bố mẹ chồng. Liệu chúng ta có sống dựa dẫm vào bố mẹ mãi được không? Ông bà nội ngoại đều nuôi con và xây dựng cơ nghiệp từ đôi bàn tay trắng, tại sao chúng ta không làm được? Ai cũng trải qua khó khăn rồi mới sung túc.

Mọi người à, việc tôi đưa con xuống nhà ngoại có phải là sai lầm không? Liệu như vậy có phải tôi quá ích kỷ khi chỉ biết nghĩ cho con mà không biết lo cho nhà chồng không? Làm sao để sống đẹp lòng mọi người? Thực sự sống trong nhà chồng, tôi thấy ngột ngạt lắm. Kể từ ngày ở trọ, làm chủ cuộc sống của mình, tôi thấy như được sống lại.

Phương

Đọc tiếp »

Tôi lo lắng vì có bầu lúc mới thôi việc

Tôi 28 tuổi, ngoại hình khá, ly hôn chồng, đang sống một mình. Sau khi ly hôn, tôi sống khá khó khăn do phải tìm việc, gần một năm sau mới ổn định lại được về tinh thần và kinh tế. Trong thời gian đi làm, tôi có quen một anh cùng công ty, chúng tôi hợp nhau. Lẽ ra là tri kỷ thì tốt hơn nhưng chúng tôi lại thương nhau, có điều tình cảm chưa đủ lớn để cả hai muốn cưới, đặc biệt là từ phía tôi. Chúng tôi đã quan hệ, tôi trễ kinh khoảng một tuần nay, thử que thấy hai vạch mờ, siêu âm chưa thấy. Tôi rất khao khát con nên muốn sinh nhưng không muốn cưới, anh ấy cũng vậy, nhà anh xa nên chúng tôi cũng không thể sống chung, đồng nghĩa với việc tôi sẽ mang bầu và sinh con một mình. Nhà mẹ đẻ của tôi lại xa, mẹ hay ốm nên tôi sẽ không tính đến việc nhờ mẹ, sợ mẹ buồn.

Tôi lại mới xin nghỉ việc, qua chỗ mới chưa biết có được nhận không, bình thường tôi khá tự tin vì giao tiếp tốt nhưng có em bé tôi sợ vài tháng người ta lại cho mình nghỉ việc (công việc kế toán). Tôi rất lo lắng vì công việc không ổn định để sinh con nhưng lại nghĩ tới câu "Thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng". Anh chị cho tôi một lời động viên nhé. Tâm trạng tôi rối bời và cực kỳ lo lắng. Thất nghiệp, có bầu, mẹ và chị ở nhà nếu biết chắc sẽ buồn lắm, tôi phải làm như thế nào đây?

Hiền

Đọc tiếp »

Đời tôi sang trang khi tình cờ gặp được người đàn ông ấy

Tôi sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, gia đình khá giả, có thể nói tôi là cô tiểu thư con nhà giàu. Tuổi thơ của tôi cứ thế êm đềm trôi qua trong tình yêu thương, chăm sóc đủ đầy của bố mẹ; sự chỉ bảo dạy dỗ tận tình của thầy cô và sự mến mộ, đùm bọc của bạn bè. Tôi vô cùng tự hào và thầm nhủ mình quả thật là cô bé đầy may mắn. Cuộc sống có lẽ sẽ cứ thế trôi qua như trải thảm màu hồng nếu như không có những biến cố khiến cuộc đời tôi hoàn toàn thay đổi.

Bố tôi, một người đàn ông hiền lành, chăm chỉ, thật thà và vô cùng yêu thương chăm sóc vợ con đã ruồng bỏ mẹ đi theo một người phụ nữ khác đúng vào lúc tôi thi đại học. Ông nhẫn tâm đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà một cách không thương tiếc chỉ vì người phụ nữ kém ông đến vài chục tuổi. Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác khi một tượng đài sụp đổ, như ngày tận cùng của thế giới đã đến, như mình chỉ còn lại phần thân xác vô hồn.

Tôi thi trượt đại học sau cú sốc đó, mặc cho mẹ và bạn bè khuyên can tôi vẫn quyết tâm dứt bỏ con đường học hành và đi làm. Tôi, cô tiểu thư sống trong lâu đài màu hồng đã nhận được cú tát đau điếng của cuộc đời và nhận ra chân lý: “Tiền có thể chi phối cuộc sống và làm thay đổi tất cả”. Giống như một con thiêu thân, tôi lao vào cuộc đời với vốn trải nghiệm ít ỏi nghèo nàn của mình, với tâm thế muốn trả thù, muốn chứng minh không có bố tôi vẫn có thể tự làm được mọi thứ. Nhưng cuộc đời đâu có đơn giản, một con bé ngốc ngếch 18 tuổi với cái đầu không tỉnh táo làm bất cứ việc gì cũng thất bại, rồi còn bị người khác lừa mất những đồng tiền tiết kiệm cuối cùng của hai mẹ con. Tôi trắng tay, không nhà, không tiền, không bằng cấp.

Giờ ngồi đây viết những dòng này, tôi tự cảm thấy thật xấu hổ cho quãng thời gian đấy. Tôi đã làm mẹ khổ rất nhiều, làm cho mọi người xung quanh lo lắng. Có lẽ cuộc đời tôi sẽ trượt dài nếu như không có ngày định mệnh đấy, ngày tôi gặp được chú. Giữa hàng trăm con người dự hội thảo ngày hôm đấy, không hiểu sao chú dành tận 2 tiếng ngồi trao đổi với tôi. Tôi cũng không hiểu vì sao một đứa đã trở nên đa nghi, phòng thủ như mình sau cú sốc đó lại có thể tin tưởng tâm sự với một người lạ về những biến cố, vấn đề của bản thân mình.

Có thể vì tôi đã cảm nhận được ở chú – một người đàn ông từ bàn tay trắng đi lên dù đã rất thành công nhưng vẫn vô cùng giản dị, gần gũi, thật thà. Cũng có thể cách chú chia sẻ đã khiến tôi cảm thấy chú thật tâm muốn tôi mở lòng để lắng nghe, để giúp đỡ. Tôi được nghe chú kể sơ qua về cuộc đời mình, càng nghe tôi càng cảm thấy khâm phục và kính nể. Chú có tặng tôi cuốn sách để đọc và suy ngẫm. Trở về tôi mò ngay lên mạng và tìm hiểu thêm thật nhiều thông tin về chú, suy nghĩ những lời chú nói. Những năm tháng sau đó, lời chú chia sẻ và cuốn sách luôn là bạn đồng hành với tôi trên mọi nẻo đường. Tôi đã vỡ ra được nhiều điều, thay đổi tư duy, thay đổi nhận thức. Tôi đã dần lấy lại được niềm tin với cuộc sống, sẵn sàng với nhiều thách thức và trải nghiệm, không ngại thất bại để lấy kinh nghiệm, học hỏi kiến thức.

Sau 5 năm tôi ngồi đây, với cương vị là trưởng phòng truyền thông của một thương hiệu có tiếng, cuộc sống của mẹ con tôi đã ổn định hơn nhiều, hạnh phúc hơn là nhìn thấy những nụ cười ngày càng nhiều trên gương mặt mẹ. Một lần nữa may mắn thay hôm nay tôi tình cờ đọc được thông tin chú sẽ tổ chức khóa học trên internet. Sau 5 năm trông chú đã khác đi nhiều nhưng lửa nhiệt huyết trong ánh mắt trên tấm banner đấy tôi thấy vẫn còn sáng lắm. Chắc chú cũng không thể ngờ, chỉ là một cuộc nói chuyện tình cờ với một con bé mà có khi chú còn chẳng nhớ nổi lại giúp nó thay đổi cả cuộc đời.

Nhất định tôi sẽ đến tham dự khóa học và gặp chú, chỉ đơn giản để nói lời cảm ơn người đàn ông đã truyền cảm hứng cho tôi. Biết đâu một lần nữa tôi lại được chú truyền thêm lửa thực hiện ước mơ lớn nhất của đời mình. Biết đâu đấy…

Huyền

Đọc tiếp »

Những vết rạn da sau sinh của vợ là hình ảnh đẹp nhất trong tôi

Năm đầu tiên lấy vợ, tôi thấy vợ trẻ đẹp và quyến rũ, mỗi lần đi làm về tôi thường hôn lên má nàng và thì thầm "anh yêu vợ nhiều lắm". Năm thứ hai vợ sinh con gái bé bỏng đáng yêu, tôi thấy vợ cũng đáng yêu như con gái vậy… dễ thương và hay cười toe toét…

Rồi vợ sinh em bé thứ hai, tôi thấy vợ lúc nào cũng cau có, thời gian vợ dành cho tôi cũng không còn nhiều như trước nữa. Đứa lớn đang tuổi mẫu giáo khó bảo, đứa bé lười ăn, hay quấy khóc liên miên, dáng vợ gầy đi, hai mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, chưa kể đến những vết rạn da ấy lan ra từ bụng đến đùi, tôi thấy xót xa quá. Nếu như có một người nào đó hỏi: Tôi có dám hôn lên những vết rạn da ấy không"? Điều đó thật nực cười! Người đó đâu có biết những vết rạn da đó là những gì đẹp nhất mà tôi từng thấy.

Đọc tiếp »

Vợ bỏ tôi vì muốn cuộc sống tự do, chăm lo được cho bố mẹ

Tôi và em quen nhau được 4 năm rồi cưới. Lúc mới quen tôi là người đi làm thuê cho người ta, em bán hàng trực tuyến, lương 2 đứa đủ lo cho bản thân thoải mái. Lúc đầu hai đứa rất thoải mái, vui vẻ, vì yêu em tôi có thể làm tất cả để em vui. Công việc của tôi chuyên cung cấp vải thời trang cho các shop nên phải nói chuyện với rất nhiều bạn gái, thế là em ghen. Tôi cố giải thích nhưng em vẫn ghen, tôi đành bỏ nghề để đi phụ em. Đi với em nhiều tôi thấy mình như con rối, không được làm việc gì hết. Sau đó tôi quyết định đi học nha sĩ. Học được mấy tháng tôi đã làm được việc.

Một hôm, em qua tiệm gặp tôi ngồi với mấy cô bạn phụ tá nói chuyện, em lại ghen, thế là hai đứa cãi nhau, làm được thời gian tôi phải nghỉ vì sợ em ghen nhiều, ảnh hưởng tới sức khỏe của em. Hai đứa đã ngồi nói chuyện, em kêu tôi hàng ngày chở em đi lấy hàng là được, không phải làm gì nữa. Tôi đồng ý. Đi được với em 2 năm chúng tôi cưới, cuộc sống vợ chồng son lúc mới về nhà ở chung thật hạnh phúc, đôi lúc có xảy ra cãi nhau, hai đứa to tiếng. Tôi vẫn xin lỗi và vui vẻ lại.

Ngày qua ngày, bất cứ công việc gì như nấu ăn, lau nhà, giặt đồ, giao hàng tôi đều làm. Em sướng từ nhỏ nên không biết làm. Tôi làm vì thấy em bán hàng vất vả, với lại đàn ông làm việc đó tôi thấy vui. Cưới nhau về ở chung được 7 tháng thì anh ruột tôi mất. Tôi rất sốc vì chuyện đó, lúc lo hậu sự cho anh xong tôi đã quay về nhà, em ra đón tôi. Tôi thấy được an ủi nhiều vì được gặp em sau bao ngày xa cách. Lúc về nhà tôi nói mình rất buồn, mong vợ hãy ở bên tôi. Vợ đồng ý. Qua hôm sau vợ nhắn tin nói đi sinh nhật bạn. Tôi cũng chấp nhận vì đó là chuyện bình thường. Hôm tiếp nữa em lại nói đi công việc, tôi cũng vẫn đồng ý, nằm ở nhà đợi em về. Tiếp theo, em lại hẹn hò đi chơi với các bạn tới gần 2h sáng mới về. Tôi gọi điện em không nghe, nhắn tin không trả lời. Lúc đó tôi mất kiểm soát nên có nhắn với em vài câu nặng lời.

Lúc sau em về, người toàn mùi bia. Tôi pha nước chanh cho em uống rồi đi ngủ. Hôm sau tôi nói với bố mẹ vợ sự việc này, bố gọi vợ chồng tôi về nói chuyện. Em đòi ly dị, không muốn sống với tôi nữa, về nhà em không cho tôi ngủ chung, nói đã hết tình cảm với tôi, đi với bạn bè vui hơn ở nhà với tôi. Tôi yêu em nên suy sụp, van xin em hãy suy nghĩ cho kỹ. Mẹ ruột và các bác hai bên gia đình đều khuyên em nhưng em vẫn muốn đi mua đơn. Lúc đầu tôi không đồng ý vì vợ chồng mới cưới hay xảy ra va chạm, tôi muốn để vợ bình tĩnh lại rồi nói chuyện. Nhưng em bảo em còn trẻ, muốn có cuộc sống tự do, muốn được lo cho bố mẹ ruột. Tôi đồng ý ký đơn.

Tòa đã cho chúng tôi được ly dị, tài sản tôi để lại cho em hết, không lấy bất cứ thứ gì. Tôi ra ngoài ở, đêm nào cũng khóc vì nhớ em. Em chỉ suốt ngày hẹn hò bạn bè, đi chơi vui vẻ. Giờ đã được 4 tháng nhưng tôi vẫn nhớ và yêu vợ. Tôi vẫn có cái suy nghĩ chờ mong em hãy quay về. Tôi làm vậy có nên không? Mong mọi người hãy giúp tôi.

Thịnh

Đọc tiếp »

Vợ xúc phạm khi tôi muốn tặng 200 triệu cho bố mẹ xây nhà

Tôi là con trai đầu, đã lập gia đình và ra ở riêng. Bố mẹ tôi có 4 người con, 3 người có cuộc sống ổn định, trong đó chị hai khá giả nên tôi không phải lo phần kinh tế cho bố mẹ. Còn một người em trai kế tôi, từ khi sinh đã bị suy dinh dưỡng, chỉ học đến lớp 8, tính tình cũng dễ bảo nên mẹ tôi thương nhất vì vốn dĩ em nó thiệt thòi nhất trong nhà. Em giờ đã có gia đình, hai vợ chồng cũng lo làm ăn nhưng không dư giả gì, ba mẹ tôi đã mua cho căn nhà nhỏ để sử dụng. Vợ chồng em vỡ kế hoạch, sinh 3 nên nhà nhỏ lại càng chật chội. Mẹ tôi vì thế buồn phiền. Cả nhà tôi cùng nhau giúp em mua được lô đất để dành.

Nhà đã xuống cấp nên chị em tính cùng nhau xây nhà mới cho ba mẹ ở thoải mái và cũng là làm nhà thờ sau này. Vì tôi là con đầu, có công việc ổn định, thu nhập khá nên xác định không nhờ đến ba mẹ từ tiền đám cưới đến tiền mua đất, xây nhà. Thậm chí khi mua đất tôi còn thiếu 20 triệu đồng, mượn mẹ và sau đó đã trả lại đủ. Vợ tôi vì thế mà ghen tỵ với gia đình em trai tôi nên đôi lúc có suy nghĩ so đo về chuyện tiền bạc, báo hiếu cho cha mẹ. Một phần cũng vì cô ấy làm ít lương, tính tiết kiệm nên việc bỏ ra số tiền vài trăm triệu để xây nhà cho ba mẹ, vợ tôi coi đó là số tiền rất lớn. Thu nhập của tôi khá, vợ không hề khắt khe trong việc chi tiêu của tôi vì tin tưởng. Hiện vợ chồng tôi đã mua được 2 lô đất để dành nên việc chi 200 triệu cùng làm nhà cho ba mẹ là chuyện bình thường.

Cần phải nói rõ hơn, khi vợ chồng tôi mua đất, xây nhà, mua đất đầu tư thì vợ tôi đều mượn được tiền của mẹ vợ, tôi chỉ muốn vay ngân hàng nhưng vợ thuyết phục nên tôi đồng ý, nhưng tôi yêu cầu được trả lãi (sau này ông bà đều cho lại tiền lãi). Tôi không mượn ba mẹ mình vì ba mẹ không có tiền để dành. Vợ tôi là người vợ tốt, mẹ tốt nhưng không được khôn khéo trong cách cư xử với ba mẹ chồng và cả ba mẹ cô ấy. Khi tôi bàn đến chuyện chung tiền làm nhà thì cô ấy không chịu, còn kể ra là toàn nhờ vả bên ngoại, bên nội chỉ lo cho mỗi chú em, thậm chí coi thường tôi là dựa dẫm nhà vợ mới có tiền mua đất xây nhà, đầu tư.

Tôi thấy vợ đã xúc phạm tôi vô cùng, tiền với cô ấy quá lớn. Cô ấy không cho tôi thực hiện trách nhiệm của người con trai trưởng trong gia đình, báo hiếu cha mẹ. Tôi không biết phải cư xử như thế nào với cô ấy, từ chỗ yêu thương, tôn trọng hết mực bây giờ tình cảm đó vơi đi hết. Ai đã gặp tình huống như tôi mong được chia sẻ, giúp đỡ.

Kha

Đọc tiếp »

Mất niềm tin trong tình yêu khi bị bạn gái chia tay phũ phàng

Tôi và em quen nhau được gần năm rưỡi, nhà hai đứa cùng quê, gia đình hai bên tuy chưa gặp mặt nhưng cũng biết nhau, tôi quen em nhờ sự mai mối từ anh trai. Tôi và em đều tốt nghiệp đại học, đã ra trường và đi làm xa ở TP HCM, cả hai đứa đều chưa có người yêu, nhờ số điện thoại tôi có được từ người quen, chúng tôi nói chuyện và gặp nhau. Từ đó trở đi chúng tôi đi chơi cùng nhau và cảm mến đối phương. Chúng tôi chính thức yêu nhau sau gần bốn tháng quen biết, cả nhà đều ủng hộ vì theo đánh giá chúng tôi rất hợp tuổi, phong thủy gọi là tam hợp, gia đình tôi và em đều làm nông.

Sau thời gian yêu nhau, vì đặc trưng nghề nghiệp của tôi là phải đi công tác xa, nhưng tôi vẫn cố gắng sắp xếp thời gian khoảng một tháng đến tháng rưỡi về thăm em một lần. Thời gian này tôi cũng xin nghỉ phép để đi du lịch với em khoảng ba ngày, chúng tôi đã sống với nhau như vợ chồng. Vì tôi đã xác định sẽ lấy em làm vợ và không còn gì phải băn khoăn nữa, tôi cũng nói chỉ yêu mình em, cái quý nhất của người con gái em cũng trao cho tôi nên em luôn thủ thỉ là dù trong hoàn cảnh nào cũng chỉ có mình tôi thôi. Vì thế tôi càng yêu em hơn, tự nhủ sẽ cố gắng để mang lại hạnh phúc cho em.

Tuy không ở bên cạnh em mỗi ngày nhưng chúng tôi vẫn nói chuyện đều, tôi luôn động viên em hãy xem thời gian tôi đi công tác như là thử thách tình yêu của hai đứa, mặc dù tôi biết em cũng buồn, có lúc em buồn cũng giận hờn vu vơ rồi lại thôi. Thời gian gần đến tết chúng tôi đã đặt vé xe cùng nhau về nhà, tôi rất mong đến ngày đó. Nhưng gần đến ngày về khoảng một tuần, qua cách nói chuyện tôi thấy em có gì đó thay đổi, không tình cảm ngọt ngào như lúc trước. Tôi nghĩ chắc em đang giận hờn vu vơ nhưng cũng có cảm giác lo lắng, rồi những lúc tôi gọi điện em không bắt máy, có lúc bắt máy thì nói đang đi chơi với bạn, nhắn tin em cũng không trả lời. Tôi thật sự rất buồn và hy vọng sự thật không xảy ra như mình đang lo lắng.

Không chịu tình trạng này được nữa tôi gọi cho em và hỏi em có phải đã có người khác rồi không? Em trả lời mới nhận lời yêu người khác cách đó một tuần. Tôi thật sự choáng váng vì cách đó không lâu tôi về thăm em và chúng tôi đã đi du lịch cùng nhau, vẫn mặn nồng như ngày nào, vậy mà giờ em đã yêu người khác và nói khi gặp người ta đã yêu luôn, không còn yêu tôi nữa. Em nói người ta đã cho em thấy được tương lai hơn tôi và em chọn người ta, những kỷ niệm của hai đứa em cũng không còn nhớ. Thời gian em nói lời chia tay là hôm sau tôi sẽ về TP HCM để cùng em lên xe về quê nghỉ Tết, nhưng em đã hủy kế hoạch về cùng tôi, em chỉ đến sân bay để trả lại một số đồ đạc mà lúc trước tôi gửi ở phòng em. Tôi năn nỉ em hãy ngồi lại uống nước để nói chuyện rõ ràng nhưng em không chịu, gặp tôi em đưa đồ đạc rồi quay lưng đi, nói là về có chuyện gấp, thực ra em đi với người ta, em sợ người ta giận em nên không thể ngồi nói chuyện với tôi. Tôi không còn biết nói gì hơn, thật sự tình cảm bấy lâu nay của hai đứa tốt đẹp mà hôm nay em lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy, chia tay không hề nói chuyện trực tiếp với nhau.

Trước kia khi còn bên nhau em ngây thơ, hồn nhiên, vậy mà ngày chia tay em đã khác quá nhiều, còn nói trước khi quyết định chia tay em đã nói cho gia đình em biết, cũng nói sẽ lấy anh chàng kia, tôi là người biết sau. Em nói đó là sự quyết đoán của em khi đến với người kia. Tôi nghe xong không ngờ em lại nói như vậy sau bao ngày chúng tôi hạnh phúc bên nhau. Giờ thật sự tôi rất sốc, phải chi em chia tay tôi một cách lịch sự, ngồi với nhau một cách rõ ràng thì tôi còn bớt đau khổ hơn, đằng này em lại chia tay tôi trong hoàn cảnh như thế. Phải nói thêm chúng tôi yêu nhau chỉ có gia đình hai bên biết, bạn bè chưa ai biết vì chưa công khai với bạn bè. Giờ vừa mới nói lời chia tay, hôm sau em công khai người yêu mới lên mạng cho bạn bè biết, thật sự tôi quá bất ngờ với cách cư xử với em. Mọi người đã có ai giống như tôi chưa, hãy cho tôi lời khuyên để còn niềm tin vào tình yêu.

Nghĩa

Đọc tiếp »

Tôi bế tắc trong tình yêu với người đàn ông 39 tuổi

Tôi sinh ra ở miền Trung, năm nay 34 tuổi, lớn lên từ gia đình bình thường có 4 anh em. Tôi sống tự lập từ thời cấp 2, một buổi đi học một buổi làm việc cho các xưởng gần nhà để lo tiền học, vào TP HCM tự bản thân kiếm tiền trang trải việc học và sinh hoạt. Tôi cũng được khen là ưa nhìn, cao ráo, ăn nói có duyên, ý tứ, và rất chịu khó. Suốt thời đi học tôi chưa bao giờ yêu ai mặc dù rất nhiều người tốt, có điều kiện thích và luôn tán tỉnh. Phần vì gia đình ba rất khó tính, phần tôi chỉ chú tâm vào việc học, và dành thời gian kiếm tiền trang trải cuộc sống. Tính tôi khá rõ ràng trong các mối quan hệ nam nữ không thích thì cũng khéo léo từ chối và giữ khoảng cách. Tôi rất thương gia đình sợ ba mẹ buồn nên mọi vấn đề rắc rối bản thân hay của các em tôi cứ một mình ôm lấy và tự giải quyết.

Ra trường tôi có một công việc ổn định với mức lương khá, được sếp tin cậy và đồng nghiệp quý mến. Tôi mua nhà và nuôi 2 đứa em ăn học, phụ giúp một phần cho gia đình ở quê. Tính tôi rất tỉ mỉ và chu đáo với mọi người, hay hỗ trợ, giúp đỡ đồng nghiệp nên trong công ty rất nhiều anh thích tôi, không hiểu sao tôi lại không yêu được. Đầu năm rồi tôi mới gặp anh, là công chức nhà nước cũng có nhận thêm việc ngoài giờ, anh lúc này đã 39 tuổi, sống một mình, gần công ty tôi làm việc, sau một năm tìm hiểu qua lại chúng tôi quyết định yêu nhau. Anh nói còn độc thân, chỉ trải qua vài mối tình không đâu vào đâu với những phụ nữ đã ly hôn. Tính anh rất nóng nhưng hết rồi lại thôi, hay ghen tuông vô lý mặc dù quan hệ giữa tôi với bạn bè, đồng nghiệp khá rõ ràng.

Anh cũng dắt tôi ra mắt gia đình nội ngoại, ai cũng hài lòng về tôi. Rồi tôi bàn đến chuyện cưới xin, anh ầm ừ bảo sẽ về nói chuyện với gia đình. Gần đây tôi lân la tìm hiểu qua mẹ anh mới biết cách đây 13 năm anh từng có vợ con. Mẹ anh bảo vợ do mẹ anh ép cưới chứ anh không thương. Anh ly hôn với chị ấy và chị nuôi con, sốc hơn là tôi đọc lý do trên tờ quyết định ly hôn là do anh cá độ, đánh đập vợ. Nhà cửa tài sản anh bán hết, vợ ra đi với 2 bàn tay trắng, anh không hề phụ cấp nuôi con. Ngoài ra năm 2014 anh cũng quen với một chị đã ly hôn chồng, có một đứa con, chị ấy khá nổi tiếng ở một tỉnh nọ. Anh nói dối chị ấy về tài sản, đất đai nhà cửa ở thành phố để chị tin và cho anh bỏ lễ ăn hỏi. Anh bỏ công việc ở thành phố về quê chị để sửa nhà và chuẩn bị cưới thì chị phát hiện ra anh nói dối về việc đã có vợ con. Anh chẳng có gì còn đòi bán căn nhà của em gái đứng tên để chị ấy sửa lại nhà (anh tưởng căn nhà của ba mẹ mà anh đang ở trước sau cũng là nhà của mình, thực tế mẹ anh đã sang tên cho con gái) và đòi đuổi cha mẹ ra đường. Họ cãi nhau rất lớn và chia tay.

Tôi nghe mẹ anh kể mà tâm trạng rối bời, mẹ nói anh chẳng còn gì, mẹ thương nên cũng chạy tới lo cơm nước cho anh, anh đi làm chứ không thấy đưa tiền bao giờ. Giờ dòng họ ai cũng ngán khi anh đề cập đến việc cưới xin người nào đó. Ngẫm lại một năm nay tôi cũng nuôi cơm anh, có vài lần đưa tiền anh xài việc riêng. Tôi cho anh cơ hội thành thật nói về quá khứ và cố gắng sửa đổi tâm tính cho 2 bên gia đình tin mà chấp nhận, nhưng anh cứ im lặng như chẳng có gì xảy ra. Tôi chưa cho gia đình biết về chuyện của anh, sợ gia đình buồn vì ba mẹ rất kỳ vọng vào tôi, mong muốn tôi có nơi để ông bà yên tâm. Mẹ anh nói từ ngày quen tôi anh thay đổi rất nhiều, sống nhiệt tình nên ai cũng thương. Thật sự tôi rất yêu anh, muốn cho anh một cơ hội nhưng quá khứ của anh làm tôi ám ảnh và ông bà ta nói: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, tôi sợ câu nói đó.

Thủy

Đọc tiếp »

Tình cũ lửng lơ khi muốn nhận con khiến tôi quá mệt mỏi

Sau khi đọc bài viết: "Vợ bỏ theo tình cũ để tôi một mình nuôi con người khác", tôi thấy anh Nam và bố mẹ anh là những người rất tốt, sống có đạo đức, vì thế ông trời đã ban chị Hà đến bên cạnh anh. Tôi rất hiểu những quyết định khó khăn của anh vì hoàn cảnh của tôi cũng thế. Tôi làm mẹ đơn thân, mẹ của cô con gái gần 5 tuổi. Sau khi mối tình đầu qua đời vì tai nạn giao thông, 4 năm tôi sống trong đau khổ, khép kín cho đến khi gặp anh (bố của con gái tôi). Tính cách của anh có nhiều điểm giống người đã mất nên tôi nhanh chóng có cảm tình rồi nhận lời yêu, được 2 năm thì anh đi du học. Trước ngày anh đi chúng tôi đã vượt quá giới hạn, với anh là lần đầu tiên trong đời tôi.

Một tháng sau tôi phát hiện mình có thai, không dám nói với ai vì gia đình tôi theo đạo Thiên chúa. Nhờ sự chăm sóc và giúp đỡ của anh trai kết nghĩa, tôi đã sinh bé an toàn. Sợ sau này đi học trong giấy khai sinh không có tên bố thì bé thiệt thòi, anh kết nghĩa đề nghị để anh nhận bé làm con, giấy khai sinh bé mang họ anh. Mặc dù vậy giữa tôi và anh cũng chỉ là tình anh em. Qua bạn thân, mẹ biết hết mọi chuyện, mẹ không trách chỉ khóc vì thương con cháu. Bà rời quê vào TP HCM trông cháu cho tôi đi làm. Tôi biết ơn mẹ vô cùng. May mắn tôi tìm đươc công việc tốt, mức lương khá, sếp và đồng nghiệp đều rất tốt. Mẹ con tôi trải qua những tháng ngày vui vẻ, hạnh phúc như thế.

Hai năm sau ngày sinh con gái, qua đứa em họ tôi biết anh về Việt Nam, từ bỏ con đường mình đã chọn. Chúng tôi gặp nhau, anh hỏi tôi con bé có phải là con anh không? Vì một vài người quen nói như vậy, hóa ra anh đã biết, vậy mà 2 năm qua anh không hề có một cuộc điện thoại hay tin nhắn hỏi thăm mẹ con tôi. Anh đã biết nên tôi cũng không giấu mà kể mọi chuyện. Sau khi nghe tôi kể thì anh nói anh không tin đó là con anh, cũng không tin tình cảm của tôi với anh trai kết nghĩa đơn thuần là tình anh em. Tôi bật khóc vì những gì anh nói, thương con, không muốn để anh nghĩ sai nên tôi nói anh có thể xét nghiệm ADN.

Đến ngày hẹn đưa con đi xét nghiệm cũng là lần đầu tiên bố con gặp nhau, nhìn con anh đã biết đó là giọt máu của mình vì con giống anh như đúc. Anh không yêu cầu xét nghiệm ADN nữa. Chúng tôi đã thẳng thắn nói chuyện với nhau. Tôi hỏi giờ anh tính như thế nào, anh bảo chưa chuẩn bị tâm lý làm bố nhưng mặt khác lại muốn làm lại giấy khai sinh cho con mang họ anh. Thời gian sau tuy biết đó là con mình nhưng anh chẳng bao giờ hỏi thăm con, chỉ khi nào con bé muốn gặp anh, tôi điện thì anh mới ghé chút. Có lần con bé ốm nặng phải nằm viện, nó cứ đòi gặp anh, thương con tôi gọi cho anh thì anh nói đang đi Hà Nội, tò mò vào trang cá nhân của anh tôi biết anh vào TP HCM được 2 ngày rồi. Tôi giận vô cùng, có bắt anh phải chu cấp gì cho con đâu, cũng không bắt anh phải nhận nó. Chưa bao giờ anh mua cho nó một cái gì, thế tại sao anh không nói thẳng, cứ phải nói dối tôi làm gì?

Tôi hối hận vì đã cho con gặp anh, mẹ con tôi sống rất vui khi không có anh, chính anh đã đòi gặp con bé giờ lại thờ ơ với nó. Tôi gọi cho anh và nói: Anh có muốn nhận con hay không thì cứ nói thẳng, làm cho rõ, đừng để con bé chờ anh trong vô vọng. Nếu anh không muốn nhận thì viết cho tôi giấy từ bỏ quyền nuôi con, sau này bất cứ hoàn cảnh nào anh cũng không được đòi quyền nuôi con. Anh nói không viết và im lặng đến tận bây giờ, cũng hơn một năm rồi. Hiện tại tôi có ý định kết hôn với sếp, anh cũng 37 tuổi chưa vợ. Mấy năm qua sếp đã giúp đỡ mẹ con tôi rất nhiều và con bé cũng quý anh, có điều tôi lại e sợ nếu kết hôn mà bố của bé giở trò đòi quyền nuôi con thì tôi sẽ thua vì anh ấy vẫn chưa kết hôn.

Nhiều lần tôi điện thoại, nhắn tin nói anh làm rõ mọi chuyện, nhận con hay không? Anh chỉ im lặng khiến tôi "tiến thoái lưỡng nan", không biết nên quyết định như thế nào, vì thương con nên tôi tạo cho anh rất nhiều cơ hội mà anh cứ như vậy. Tôi nên làm sao?

Hân

Đọc tiếp »

Vợ chửi bới bố mẹ chồng vì ông bà chẳng có gì để cho

Tôi 29 tuổi, đã lập gia đình hơn hai năm, có một đứa con trai gần 12 tháng tuổi, vợ cũng 29 tuổi. Hai vợ chồng đều có công việc ổn định, làm công chức nhà nước. Tôi biết cuộc sống vợ chồng mới ra riêng gặp rất nhiều khó khăn, thường động viên vợ hãy cùng cố gắng. Trước lúc mới quen nhau, tôi dẫn vợ về nhà và nói gia đình cũng khó khăn, còn 2 đứa em nhỏ đang đi học nên sau khi cưới về hai đứa mình tự thân vận động thôi, bố mẹ cho ăn học, tìm cho công ăn việc làm như vậy là tốt quá rồi, vợ tôi lúc đó gật đầu, hiểu chuyện. Khi quen vợ tôi biết cô ấy từng yêu một người sâu đậm, đã đăng ký kết hôn, sau đó chia tay với chồng cũ vì nhiều lý do. Tôi nghĩ đó là bình thường, yêu nhau thật lòng thì mình cưới thôi.

Sau cưới, vợ chồng tôi ở trọ để gần nơi làm việc. Đến khi sinh đứa con đầu lòng, vợ hay so bì giữa bên nội và bên ngoại, vợ nói sao bên ngoại cho nhiều thứ mà bên nội không cho gì, trong khi bố tôi đang bị đau nằm một chỗ không lao động được gì, lại thêm nuôi 2 đứa em đi học không có tiền để giúp đỡ, cô ấy suốt ngày than vãn, so sánh. Tôi cũng lựa những lúc vợ chồng vui vẻ để nói chuyện, phân tích cho vợ thấy và thay đổi suy nghĩ để hòa hợp, xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn. Thế mà những lúc nói chuyện là vợ la to lên, kể lể bên ngoại cho tôm, cá, tiền bạc... còn bên nội không cho gì; rồi chửi bới bố mẹ chồng, nói bố mẹ chồng ăn không ngồi rồi, suốt ngày đi tám chuyện. Vợ còn trực tiếp điện thoại về chửi bố mẹ chồng, chửi bằng những từ rất thô tục. Tôi nghĩ tâm lý phụ nữ sau sinh có phần thay đổi nên cố gắng khuyên từ từ. Tôi biết công việc trên cơ quan của vợ rất nhiều, vợ luôn cố gắng hoàn thành tốt các công việc được giao. Hàng ngày tôi cũng tranh thủ giúp công việc nhà với vợ vì đó là trách nhiệm, nghĩa vụ; cố làm được càng nhiều càng tốt.

Tôi là một người lính, thường đi trực, công việc cơ quan cũng nhiều nhưng vẫn cố gắng về nhà hàng ngày trừ lúc trực tại cơ quan, tranh thủ những hôm cuối tuần không trực tôi cũng chở vợ đi uống cà phê, ăn uống. Lương thì có hạn mà vợ lúc nào cũng nói tôi không biết tính toán làm ăn, trong khi đó tôi đã vay tiền mua đất, một phần lương trả nợ ngân hàng, một phần lo bản thân đi học, còn lại đưa vợ. Về phía bố mẹ vợ, tôi thường xuyên về thăm, làm tròn bổn phận của đứa con rể. Còn mỗi lần tôi về quê nội đưa bố ruột đi chữa bệnh là vợ gây sự, chửi bới cháu, nói tôi chỉ biết quan tâm, lo lắng bên nhà bố mẹ ruột thôi. Vợ tôi còn bất hòa với hai đứa em ruột, suốt ngày bảo chúng là siêng ăn nhác làm, trong khi đó em tôi đang học đại học, cũng đối xử lễ phép với vợ, không gây ra lỗi lầm gì; gia đình bên nội cũng đâu có đối xử gì tệ bạc với vợ tôi đâu.

Từ khi kết hôn xong, vợ quản tôi rất chặt, đi đâu có công chuyện là vợ nhăn nhó, việc giao lưu bạn bè, anh em, đồng nghiệp, hàng xóm đều bị vợ cấm tuyệt đối. Tôi có đi về vợ sẽ chửi bới, nói tôi thích ăn chơi, nhậu nhẹt, không biết chăm sóc lo lắng cho gia đình. Hôm nào về nội hoặc giận nhau là vợ tôi vứt đồ ra ngoài sân, khóa cửa không cho tôi vào nhà, chửi bới, la ó cả xóm làng ai cũng biết.

Tôi thấy mình không phải là người chồng hoàn hảo nhưng đâu đến nỗi quá tệ để vợ phải chửi bới, đối xử như vậy. Mỗi lần giận nhau vợ nói ngày xưa chồng cũ rất tốt, cho cô ấy niềm hạnh phúc, mua sắm này nọ. Giờ vợ tôi muốn ly hôn để có cuộc sống mới tốt đẹp hơn cho cô ấy. Sâu thẳm trong lòng tôi không muốn ly hôn vì nghĩ hôn nhân là chuyện trọng đại, không phải muốn bỏ là bỏ, con cái sẽ khổ, vất vả, thiếu đi sự yêu thương của bố mẹ. Tôi nói chuyện với bố mẹ vợ về tình hình như vậy, vợ cũng không thay đổi quan điểm. Mong mọi người tư vấn. Chân thành cảm ơn.

Hậu

Đọc tiếp »

Bạn trai coi thường vì tôi lỡ quan hệ với anh trước khi cưới

Tôi 29 tuổi, chồng sắp cưới 36 tuổi, chúng tôi lên kế hoạch cưới vào giữa năm nay. Hai đứa quen nhau được hơn 3 năm. Sau 6 tháng tìm hiểu và 2 tháng chính thức yêu nhau, hai bên gia đình có gặp gỡ trước để xin cho chúng tôi tìm hiểu rồi đi đến hôn nhân sau này. Tính đến nay đã hơn 3 năm, chúng tôi có những cử chỉ thân mật hơn, đụng chạm hơn, anh hay đòi hỏi làm chuyện ấy trước khi cưới. Tính anh gia trưởng, nói tôi không trao thân cho anh nghĩa là không yêu, tôi suy nghĩ rồi quyết định chia tay sau vài lần như thế. Thế mà sau đó tôi lại quyết định trao thân cho anh, phần vì xác định anh sẽ là chồng, phần lại lăn tăn không biết tương lai của mình sau này sẽ ra sao nếu cho anh?

Lần đầu tiên sau khi quan hệ, anh chê body của tôi có chỗ không đẹp, nhưng biết là tôi trong trắng, anh là người đầu tiên. Tôi tưởng mình sẽ được tôn trọng vì còn trinh khi đến với chồng sắp cưới, vậy mà thỉnh thoảng anh bóng gió về việc tôi giấu giếm chuyện gì đó rất to lớn, tôi gặng hỏi mãi anh cũng không chịu nói, chỉ bảo là muốn tôi tự thừa nhận. Tôi nói không có gì giấu giếm thì sao phải thừa nhận. Sự việc trôi qua gần 3 năm, mới đây anh lại lôi chuyện cũ ra nhắc, bảo tin tôi không vượt rào trong quá khứ, nhưng không tin tôi không cho người cũ đụng chạm. Anh đưa ra bằng chứng là anh đụng chạm tôi (trước khi hai đứa quan hệ) thì trước đó dễ gì mà tôi không cho người cũ đụng chạm.

Tôi cảm thấy rất khó chịu khi bị soi mói và nghi ngờ như vậy. Anh từng quan hệ với rất nhiều bạn gái cũ nhưng tôi đều bỏ qua vì đó là quá khứ. Có vẻ anh không tin tôi đoan chính trước khi gặp anh. Tôi cảm thấy không thể gắn bó được với người đàn ông như vậy. Tôi đã lên mạng cho anh thấy có nhiều lý do dẫn đến cấu tạo và màu sắc của vài chỗ trên body tôi không được đẹp, có thể do bị ma sát khi mặc đồ chật, do bẩm sinh, do di truyền nhưng có vẻ tất cả đều không ăn thua. Xin hãy cho tôi thêm lời khuyên. Tôi thật lòng yêu thương anh mà giờ đây tình cảm và nhân phẩm của bản thân đang bị coi thường, nghi ngờ. Chân thành cảm ơn.

Đọc tiếp »

Luôn nghĩ vợ ở bên dù âm dương cách biệt

Vợ à, anh luôn nghĩ em vẫn ở bên và dõi theo bố con anh dù mình âm dương cách biệt. Vẫn biết cuộc sống có sinh tử nhưng quá đột ngột khiến anh không thể hình dung nổi. Anh luôn nghĩ bệnh vẫn chữa khỏi được em ạ. Còn bao nhiêu ước mơ, dự định nữa mà em lại bỏ anh với con ra đi không một lời từ biệt. Con mình còn quá bé để hiểu hết được nỗi đau này. Vậy mà đã chia cách 7 tháng rồi, anh không thể quên được hình bóng em, còn in trong ký ức một gia đình nhỏ hạnh phúc đầy ắp tiếng cười. Còn đâu những ngày mình cùng đưa đón con đi học, những đêm em gối tay anh cùng tâm sự, Tết về quê rất buồn tủi khi chỉ có hai bố con chơi. Con ngây ngô hỏi mẹ đâu về với con. Đau lắm em ơi nhưng vẫn phải gượng cười để giấu đi giọt nước mắt.

Nhiều lúc anh chán quá, muốn buông xuôi tất cả, bán nhà về quê nhưng nghĩ lại mình phải mạnh mẽ và tiếp tục sống dù miệng đời ra sao. Đôi khi gia đình bên ngoại buông những lời không biết vô tình hay cố ý mà quá chua chát. Em nói rất đúng, không ai có thể hiểu được chúng mình đâu. Anh sẽ thực hiện hết những dự định mà hai vợ chồng mình đã tính, hơn hết là vì con. Anh sẽ làm trả nợ ngân hàng số tiền mình mua nhà, sau đó tùy tình hình rồi tính tiếp. Em yên tâm, anh sẽ thay em báo hiếu bố mẹ và sống đúng đạo làm con, trước sau như một.

Số tiền bảo hiểm, mai táng của em anh gửi tiết kiệm cho con hết rồi. Tất cả những vật kỷ niệm anh vẫn cất kỹ, sau này sẽ đưa và kể về em cho con biết, rằng em là một người vợ, người mẹ trên cả tuyệt vời khi con khôn lớn. Tiền tiết kiệm của vợ chồng mình anh muốn rút để trả nợ mà bố mẹ không ký, trong khi đó ai cũng biết vợ chồng mình tự lực tất cả. Em bệnh ai ở bên và em mất ai đưa em về quê với ông bà tổ tiên? Rồi anh về quê làm thất tuần mà mời bố mẹ không lên. Con tim có 4 ngăn, anh xin cất giữ những kỷ niệm của chúng mình vào ngăn thứ 4.

Long

Đọc tiếp »

Mẹ chồng chưa bao giờ coi tôi là con dâu vì ăn bám chồng

Chồng lớn hơn tôi 13 tuổi, chúng tôi quen nhau 4 năm rồi cưới. Anh làm việc trong cơ quan nhà nước, còn tôi chưa có việc làm, ở nhà trông con, con tôi đã được 2 tuổi. Lúc mới về làm dâu mẹ chồng cũng đối xử tốt nhưng bà luôn nói tôi đủ điều, bà nói tôi không được lục ví chồng, anh làm lương bao nhiêu thì kệ, không được hỏi tới. Tôi suy nghĩ rằng tiền của chồng cũng như của vợ, đều là của chung, còn gì mà phân biệt nữa. Đúng là tôi không làm ra tiền thật nhưng mẹ chồng nói vậy làm tôi buồn lắm.

Tôi là con dâu thứ 5, chỉ ở nhà phục vụ cơm nước thôi, có một đứa em dâu út làm ở trường đại học nên có lương, mỗi lần em dâu về chơi hay mua đồ cho mẹ chồng. Bà không kịp giặt đã mặc luôn và khoe khắp xóm là con dâu út mua. Cũng vì lòng hiếu thảo nên tôi cũng mua cho bà mấy bộ đồ, không ngờ tôi vừa đưa cho bà, bà liệng sang một bên mà không thèm ngó tới món đồ tôi tặng. Tôi buồn vô cùng, muốn khóc thật to vì nghĩ chắc bà nói là tiền con trai bà chứ không phải của tôi đâu mà mua. Chưa bao giờ mẹ chồng giới thiệu tôi là con dâu, ngược lại em dâu tôi đi tới đâu bà cũng giới thiệu. Đổi lại tôi có một người chồng luôn yêu thương và chia sẻ những nỗi buồn trong cuộc sống. Tôi hiểu ra một điều, được này mất kia, không có cái nào thập toàn thập mỹ cả, nhưng cái tôi mất đi không quan trọng vì vợ chồng sống đời với nhau, còn mẹ chồng thì không.

Nga

Đọc tiếp »

Tôi từng có lúc gần phát điên khi đánh mất tình yêu

Năm 25 tuổi, tôi có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, cùng nhau trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc. Ngày đó bạn trai trong mắt tôi là một người hiền lành, lương thiện, giản dị và rất chân thành, vụng về. Tôi là cô gái khá hiện đại, có học thức, mọi người đánh giá là xinh đẹp, trẻ trung. Chúng tôi gặp nhau khi làm chung cơ quan và yêu nhau sau những chuyến công tác, cùng nhau sát cánh trong công việc, trải qua những lúc khó khăn khi người yêu trong giai đoạn lập nghiệp. Ai yêu những người khởi nghiệp có lẽ cũng hiểu được phần nào, thời gian dành cho nhau không nhiều, quan tâm không nhiều, đôi lúc tủi thân, nhưng tôi chấp nhận và chờ đợi, hy vọng, ủng hộ. Chúng tôi đã nghĩ đến một kết thúc tốt đẹp, anh đã ngỏ lời muốn cưới nhưng tôi cần thêm thời gian dù cũng xác định sẽ lấy anh. Anh dẫn tôi về ra mắt gia đình, bạn bè, rất thành ý và chân thành cho đến những biến cố xảy ra sau này.

Một ngày đẹp trời vô tình cầm điện thoại của anh, phát hiện anh nhắn tin với người yêu cũ, đều đặn và thường xuyên mỗi ngày chứ không bận như đối với tôi khi trước, rồi nói những lời lẽ yêu thương. Tôi đã xin lỗi vì đọc tin nhắn và nói chuyện với anh khi anh trở về, biết được họ đã chia tay 5-6 năm trước, chị người yêu cũ đã phản bội anh nhiều lần, mãi sau này qua người bạn thân của anh tôi mới biết chị ấy đã lấy chồng và giờ ly dị rồi. Khi đó anh đã cắt đứt liên lạc với chị trước mặt tôi, nói chỉ chọn tôi. Vì thế tôi chấp nhận bỏ qua cho anh.

Tôi mất một thời gian để nguôi ngoai và ru ngủ mình bằng lời hứa hẹn tương lai anh sẽ không lặp lại lỗi lầm đó. Sau này anh thất hứa và vẫn liên lạc với chị ấy, giải thích với tôi chỉ là bạn bè, nhưng tôi biết mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy nữa. Tình yêu trong tôi chết dần, đúng là niềm tin trong tình yêu một khi đã mất đi rất khó lấy lại, trừ khi hai người cố gắng thật nhiều. Sau này nghĩ lại tôi chỉ hối hận là không chấm dứt ngay lúc ấy, để nỗi đau cứ kéo dài mãi, để vết thương cứ khoét sâu và khi chọn dừng lại tôi đã phần nào kiệt sức.

Chúng tôi đã chia tay sau đó, sau rất nhiều giằng xé, chia tay rồi lại quay lại, là anh năm lần bảy lượt muốn quay lại dù tôi trách móc và dùng những lời lẽ đau thấu tâm can để nói chia tay anh. Rồi anh có những chuyến phượt, những mối quan hệ mới, những cô em gái, rồi anh trách tôi bó buộc anh, không để anh tự do theo đuổi đam mê của mình. Có những ngày tháng tưởng chừng rơi xuống vực thẳm, tôi khóc không ngừng trên vai bạn bè, đổ bệnh, mê man, cảm tưởng như mình đánh mất tất cả, tuổi trẻ, tình yêu, giá trị của người con gái. Cho đến khi chàng trai năm 17 tuổi của tôi về Hà Nội công tác, chứng kiến tôi vật vã nên đã lôi tôi đi khỏi Hà Nội, đến nơi xa xôi để tôi tĩnh tâm lại.

Rất nhiều chuyện về sau qua lời tường thuật của bạn bè, qua những gì tôi vô tình biết đã phá vỡ hình tượng chàng trai tôi từng yêu. Nếu hối hận về những gì đã qua, tôi hối hận nhất khi mình đã cho phép người khác làm tổn thương mình quá lâu. Tôi đã dũng cảm vượt qua quá trình hàn gắn vết thương và mở lòng với hạnh phúc mỉm cười. Chúng ta phải tự yêu bản thân mình trước, tận hưởng cuộc sống, lấy những gì đã qua làm bài học cho mình bước tới tương lai, đừng hoài niệm, đừng day dứt.

Nhi

Đọc tiếp »

Một tuần giảm 10kg vì uất ức với thái độ tệ bạc của bạn trai

Tôi là tác giả bài: “Người yêu chê tôi béo không xứng với người có bằng thạc sĩ như anh”. Rất nhiều bạn đọc quan tâm cũng như đồng cảm, gửi lời khuyên nhủ cho câu chuyện của tôi. Tôi rất cảm ơn dù biết mình đáng nhận được nhiều hơn những lời chỉ trích cho sự ngu ngốc và mù quáng của mình. Nếu câu chuyện có thể khép lại êm đẹp bằng việc hai con người không yêu nhau nữa và chia tay do lỗi của duyên số, có lẽ đã quá dễ dàng. Từ lúc tôi và anh chia tay đến nay đã 20 ngày, tôi không liên lạc, cũng không nhắn tin gì cho anh cả, vì quyết định chấm dứt tình cảm từ lúc tôi chia sẻ câu chuyện tồi tệ của mình. Nhưng có lẽ sự sai lầm của một người to đầu nhưng khờ dại đã làm tôi phải phiền lòng đến tận giờ.

Tối hôm 30 tết tôi thấy anh chia sẻ hình gia đình đón giao thừa qua mạng xã hội của một người bạn chung, tôi đã bỏ chế độ theo dõi và không quan tâm bất cứ gì đến anh nữa. Ngay mùng Một tết, anh nhắn cho tôi cả một tràng dài về việc mẹ anh đã đọc được bài viết trên VnExpress (tôi nghĩ chắc bà cảm thấy giống với những gì đối xử với tôi nên chột dạ), mặc dù trong bài viết tôi không nêu tên ai cả. Vậy mà anh nhắn tin cho tôi, chửi bới tôi là đứa xấu xa, hẹp hòi khi nói cho thiên hạ những chuyện trong gia đình anh. Tôi chọn im lặng vì chẳng muốn đôi co nữa. Anh nói bỏ tôi do tính tình tôi không tốt, hay nóng nảy, không biết phục tùng, vì những lần đi chơi hay xuống xe, tôi toàn đi trước anh (quan niệm nhà anh là phụ nữ có giỏi đến thế nào cũng phải đi sau lưng người đàn ông). Rồi anh bỏ tôi là đúng vì hôm anh sốt xuất huyết nằm viện, do sợ phải truyền nước biển mà anh bảo tôi xuống yêu cầu y tá không tiêm nữa, tôi nói phải nghe lời bác sĩ mới được. Anh lại cáu lên chửi bới, bảo tôi cút đi với lý do tôi không thực tâm lo cho sức khỏe của anh.

Trong suốt 3 năm quen nhau, chưa bao giờ lễ lộc mà tôi yêu cầu anh mua bất cứ thứ gì, có chăng anh tặng cho tôi là một bông hồng, chú gấu bông nhân ngày Valentine. Vậy mà giờ mẹ anh đổi trắng thay đen, nói sẽ kiện vì tôi bôi nhọ danh dự gia đình anh. Mẹ anh ngay ngày 30 tết đã qua nhà họ hàng, bè bạn và kể về tôi như một đứa bất trị, tham lam và tệ hại. Bà nói tôi viết bài để kể lể sự khổ cực của mình, làm ơn rồi kể ơn với con bà, lấy sự thương hại từ anh ấy, bà nói bà gửi tiền trả công tôi đã chăm nuôi anh. Bà nói những gì anh ấy nhận của tôi, cứ quy ra tiền rồi gia đình bà trả lại. Tôi đã không kìm được sự uất ức và nhắn lại cho bà rằng, ân tình của tôi thì bao nhiêu tiền gia đình bà cũng không trả nổi. Bà mang tin nhắn nói từ đầu làng tới cuối hẻm, bảo tôi là nói chuyện với người lớn không biết trên biết dưới, rằng tôi là đứa bất trị, nếu lấy về tôi sẽ trèo lên đầu lên cổ con bà.

Hỏi ra tôi mới biết, vì anh chưa bao giờ kể về những gì tôi làm, có chăng chỉ kể về những thói xấu, nào là tôi nóng tính, hay cằn nhằn, tôi không xinh xắn hay không có được một thân hình cân đối như bạn gái của anh XYZ nào đó, trong khi anh thừa biết bà có thành kiến với tôi vì tôi mập, làm bà xấu hổ với làng xóm. Còn anh kể với bạn bè là do muốn học lên tiến sĩ, sợ làm lỡ làng tuổi xuân của tôi nên mới quyết định chia tay. Bà luôn nghĩ con trai mình tài giỏi, ngoài đi học và ăn ngủ, không đi làm mà vẫn có tiền mua điện thoại, mua đồng hồ, quần áo giày dép, vừa dẫn người yêu đi chơi với số tiền 2,5 triệu mỗi tháng chưa nhà trọ, xăng xe. Tôi không có lời nào phản biện vì sự ngu ngốc của mình cả, trót yêu rồi nên tôi dành cho người mình yêu những điều tốt nhất. Đồ đạc anh dùng, tôi nhờ bạn mua bên Mỹ để gửi về từ đôi giày, đồng hồ, điện thoại, máy tính và những thứ vụn vặt mà tôi chẳng thể nào nhớ hết.

Trong cuộc sống của tôi, mẹ là người phụ nữ sống bao dung, lương thiện nhất tôi từng biết. Ngày anh về nhà tôi chơi, mẹ xem anh là con ruột, nhiệt tâm đối xử với anh, vậy mà khi anh nói với mẹ anh, đó hoàn toàn là một câu chuyện khác. Có lẽ anh đã chuẩn bị cho sự ra đi từ rất lâu rồi, chỉ có tôi là dại khờ tin vào thứ gọi là lời hứa. Tôi biết toàn bộ sự thật bà nói về tôi như thế nào qua một người bạn có họ hàng xa với gia đình anh.

Sự uất ức, buồn tủi làm tôi như một người bị rút kiệt năng lượng, một tuần mà tôi đã sụt tận 10kg. Không hẳn là do còn yêu anh mà tôi đang muốn để bản thân tỉnh táo hơn, nhìn rõ nhân tình thế thái hơn. Tôi chọn im lặng vì khinh bỉ chính mình và khinh cả anh. Hôm nay, tôi viết những lời cuối cùng cho tình yêu của mình. Dù biết sẽ gặp nhiều chỉ trích, mắng chửi nhưng tôi đã không hổ thẹn với lòng mình, với tất cả những điều đã làm cho tình yêu đó. Sau chia sẻ này, tôi không muốn anh xuất hiện trong tâm trí tôi như một vết đen của tuổi trẻ, như một lỡ lầm cho sự cả tin, mù quáng và dại khờ của mình nữa. Nếu anh và gia đình vẫn cảm thấy vui vẻ và không day dứt với sự tệ bạc của họ, thì họ cứ sống như vậy đi, chẳng sao cả. Tôi vẫn phải sống cho mình, sẽ không vì người khác mà làm đau mình nữa. Tôi không biết lương lai sẽ còn có thể yêu thêm ai nữa không, tôi không biết phải làm sao nữa?

Huyền

Đọc tiếp »

Đồng nghiệp xinh đẹp đòi hiến dâng đời con gái dù biết tôi có vợ

Tôi 32 tuổi, làm tại một công ty thời trang, có vợ xinh xắn và một bé trai đầu lòng 6 tháng tuổi. Trong đầu tôi lúc nào cũng mơ về một gia đình hạnh phúc. Vợ tôi làm giáo viên nên sống rất chuẩn mực, tính tình hoạt bát, biết lo toan cho gia đình và biết ứng xử trong các mối quan hệ nội ngoại. Tất nhiên tôi cũng vậy, nói chuyện hài hước với khuôn mặt điển trai, ai cũng bảo tôi trẻ, phong độ so với tuổi. Trớ trêu thay, giờ có một em ở công ty, sinh năm 91, có tình ý với tôi. Em bảo thích và yêu tôi dù biết tôi đã có vợ. Em chưa yêu ai cả, từ khi thấy tôi là em đã yêu đơn phương rồi. Em nói kể cả làm vợ lẽ cho tôi cũng được, miễn sao được ở bên cạnh tôi.

Tiệc đầu năm của công ty, em nguyện trao đời con gái cho tôi, em bảo chưa trao thân cho ai bao giờ, chỉ muốn ôm tôi ngủ và thu mình vào lòng tôi. Làm cho hãng thời trang và tập yoga nên em khá xinh và có khuôn mặt rất đáng yêu, thân hình cũng khá chuẩn. Hôm đó sau tiệc tất niên tôi đã trốn về trước, bảo nhà có việc bận nên về sớm. Lúc đi tôi chở em đi, lúc về tôi về trước (em bảo xe máy bị hỏng nhờ tôi chở). Chuyện này tôi chưa kể với vợ.

Với tôi, chỉ có vợ và con là niềm hạnh phúc lớn nhất đời. Tôi còn rất nhiều điều phải làm cho gia đình nhỏ của mình. Tôi chưa có nhà to, chưa mua được ôtô che nắng che mưa cho vợ con. Tôi định chuyển công ty, đang lên mạng tìm chỗ làm mới, không biết có nên chuyển luôn không. Tôi khó xử quá, làm ở đây đang thoải mái. Trước khi lấy vợ, tôi cũng yêu khá nhiều, tầm khoảng 5 mối tình tất cả (vợ là mối tình thứ 5). Vợ không trách tôi yêu nhiều, tôi cũng kể hết với vợ từng mối tình. Tôi đã giải thích với em đồng nghiệp rất nhiều nhưng dường như em ấy không kiểm soát được tình cảm, cứ yêu tôi như thế. Mỗi ngày đến công ty tôi rất khó xử. Mong mọi người cho tôi một lời khuyên, chân thành cảm ơn.

Thành

Đọc tiếp »

Cảm ơn vợ yêu vì đã đến bên đời anh

Mỗi chúng ta ai cũng muốn tìm được một nửa yêu thương, có thể bên mình tới suốt cuộc đời, cùng trải qua muôn vàn khó khăn, vui buồn sẻ chia cùng nhau. Chúng mình yêu nhau và về cùng chung sống được một năm rồi, vợ yêu nhỉ. Hạnh phúc với anh là từng ngày được bên em, nhìn thấy em cười, được ôm em mỗi khi gió lạnh về. Ngày vợ nhận lời yêu, vợ cũng nói chưa thực sự tin vào tình yêu này, nhưng đúng là duyên số, chúng mình đã bên nhau và rồi ngày vui nhất cũng tới. Em xinh đẹp trong bộ váy cưới, nắm tay anh, mình hạnh phúc về chung một nhà. Cuộc sống ở gia đình chồng cũng có nhiều điều khiến em khó xử, nhưng anh không hề thấy một lời than phiền hay không vui của em.

Từ ngày em về, mẹ có một cô con dâu (nói chính xác hơn là mẹ coi em như con gái), nhiều khi anh cũng ghen tỵ vì từ ngày có em mẹ dành nhiều tình cảm cho em hơn anh. Nói vậy thôi chứ đó cũng là điều anh vô cùng mong muốn. Rồi niềm hạnh phúc như vỡ òa khi em nói có bầu, anh từng rơi nước mắt khi nghe tin này, vì với sức khỏe của anh thì anh đã nghĩ mình khó có thể có con. Những ngày mang thai, em bị nghén mà anh chẳng biết làm như thế nào, thương em mà cũng chỉ biết động viên và giúp em việc nhà thôi. Rồi đây, khi chỉ vài ngày nữa thôi là vợ chồng mình sẽ chào đón thiên thần bé nhỏ, anh muốn viết vài dòng tâm sự cảm ơn cuộc đời, cảm ơn em đã đến bên anh. Thời điểm này chúng mình đang gặp khó khăn về kinh tế nhưng vợ luôn là người động viên chồng rất nhiều, anh thấy mình thật may mắn khi có em. Sắp tới ngày lễ Tình nhân, chúc cho tình yêu của vợ chồng mình mãi như vậy em nhé.

Tôi cũng chúc cho mọi người đang yêu sẽ luôn hạnh phúc trong tình yêu của mình. Hãy sống và yêu bằng chính con người mình, sự chân thật sẽ luôn cho ta thật nhiều hạnh phúc.

Tuấn

Đọc tiếp »

Nhìn người ta hạnh phúc mà tôi phát thèm

Đêm khuya, những gì tôi viết ra đây là nỗi niềm của tôi, là sự tổn thương tôi đã trải qua trong quá khứ và sẽ trải qua ở hiện tại, tương lai. Tôi là con một, là người đồng tính, là đứa trẻ bị lạm dụng tình dục từ nhỏ. Tôi đau ốm, bệnh tật liên miên, không đẹp như ai kia, ngu dốt vì học lực kém. Tôi bị nhiều người trêu chọc, họ biến tôi thành trò hề để mua vui, tôi không có được hạnh phúc như mọi người, tôi bất hạnh. Tôi thật sự bị tổn thương, muốn viết những dòng tâm sự để mong mọi người chia sẻ, hiểu, cảm thông cho một kiếp người.

Tôi thật sự bị tổn thương lắm ở tuổi hơn 30, là một người trai không ra trai gái không ra gái, số phận khác người nhưng đành chấp nhận. Cuộc sống của tôi bệnh tật, đau ốm liên miên, công việc chỉ ở mức đủ sống nhưng lúc nào cũng phải cố tỏ ra mình không sao cả, nếu không tỏ ra như thế thì biết phải làm sao? Ở tuổi hơn 30 như tôi, nhiều người chắc đã có vợ con, nhìn người ta hạnh phúc mà tôi phát thèm.

Tết đối với tôi là điều rất khủng khiếp, chuyện cưới vợ sinh con làm sao tôi gánh nổi? Tôi thấy mình đáng thương, tội nghiệp, bất hạnh trong cuộc sống này. Mong cuộc đời cho tôi được bình yên.

Hoàng

Đọc tiếp »

Tôi phải xử lý 'hậu quả' của đứa con trai hư hỏng như thế nào

Tôi có một đứa con trai khá quậy, không lo học hành. Dù vậy, gia đình vẫn tiếp tục cố gắng cho con học hết đại học để có tương lai, mong con sẽ trưởng thành và thay đổi. Một ngày, gia đình tôi hoảng hốt khi bố mẹ của một cô gái đến nói con trai tôi đã làm con gái họ mang thai, thai được 4 tuần. Cái thai chỉ là hậu quả của mối tình một đêm. Cô bé 18 tuổi, bỏ học từ lớp 11 và đi học nghề cắt tóc, giờ nghề nghiệp chưa ổn định, trong khi con trai tôi 22 tuổi.

"Con dại cái mang", giờ tôi thật sự bó tay và đau lòng với đứa con quậy phá, cũng không biết xử lý chuyện này ra sao. Chúng nó không cưới nhau vì chỉ chơi bời, không có tình yêu; còn nói đến việc bỏ thai thì sợ mang tội, gia đình cô gái kia cũng không muốn bỏ, họ nói sẽ để đẻ và tự nuôi. Xin mọi người tư vấn, trong trường hợp như nhà tôi thì phải giải quyết như thế nào cho hợp tình hợp lý?

Dung

Đọc tiếp »

Buồn vì tình đầu bỏ rơi, tôi đã gây tội lỗi với cô gái khác

Tôi là người đàn ông thành đạt khi có một sự nghiệp vững chắc, lo được cho gia đình rồi mới nghĩ đến chuyện trai gái. Trong một dịp đi công tác tôi đã vô tình gặp em, chính là mối tình đầu của tôi. Sau một thời gian hẹn hò tìm hiểu, chúng tôi yêu nhau trong sự tin tưởng. Cha mẹ tôi rất quý mến em bởi tính tình hiền lành, thái độ nhã nhặn, đẹp người đẹp nết. Gia đình em lại nhìn tôi với ánh mắt khác, bất chấp tôi là người có địa vị xã hội, sự nghiệp vững chắc. 28 tuổi tôi có căn hộ cao cấp ngay trung tâm thành phố khiến nhiều người ganh tỵ đến khâm phục, vậy mà cha mẹ em không thích tôi, không muốn em quen tôi nữa chỉ vì tôi không đẹp trai, khuôn mặt khó chịu. Thiệt tình gương mặt tôi từ thời cha sinh mẹ đẻ đã luôn mang vẻ đượm buồn chứ không phải là có thái độ khó chịu. Tôi đã cố thay đổi nhưng không được.

Tôi không nghĩ vì lý do này mà em lại chia tay mình. Tôi thất vọng, buồn bã, cả thế giới như sụp đổ. Chắc có lẽ vì đó là mối tình đầu nên tôi đau khổ như vậy hay vì tôi thương em quá? Tôi bỏ việc, bỏ ăn, đi du lịch khắp nơi cho khuây khoả. Rồi vô tình tôi gặp một cô gái bằng tuổi ở vùng quê nghèo, cô ấy đã có một đứa con nhưng ly dị chồng rồi. Nói chuyện, tâm sự được vài hôm cô ấy đã có tình cảm với tôi. Riêng tôi, vì đau buồn nên cố chấp nhận cô ấy để quên mối tình đầu. Tôi đã trao cho cô ấy những lời hứa ngọt ngào, những lời nói mùi mẫn mà giờ nghĩ lại tôi thật sự thấy xấu hổ, nào là đưa về ra mắt gia đình cùng con riêng cô ấy, nào là bù đắp tình cảm, chăm sóc trọn đời. Tôi quên mất một điều là cô ấy từng rất đau khổ với người chồng trước rồi. Bây giờ tôi không biết cô ấy sẽ đau khổ đến mức nào nữa vì bản thân còn sự nghiệp phía trước, gia đình tôi chắc chắn không đồng ý mối quan hệ này chứ đừng nói chuyện cưới xin. Tôi thật sự bế tắc, xin mọi người giúp tôi.

Hữu

Đọc tiếp »

Hối hận vì đã coi thường người vợ nhiễm HIV

Tôi 28 tuổi, cái tuổi thường người ta nói đang phát triển sự nghiệp. Tôi lớn lên trong gia đình gia giáo, theo đạo Phật và là con trai một, gặp gỡ kết hôn với em là con gái cả của gia đình có truyền thống theo đạo Công giáo. Khi cô ấy báo tin đã có thai, tôi thông báo cho gia đình biết để sắp xếp và không có sự đồng thuận bên nhà vợ nên chúng tôi chung sống mà không có được một đám cưới rình rang như bao cặp khác. Tôi nghĩ cũng thương em, là thân gái mà không được một cái lễ cưới thật là tội nghiệp. Em đồng ý về sống với tôi, không đòi hỏi bất cứ gì, cuộc sống cứ thế trôi đi trong căn phòng trọ của hai đứa.

Cho đến khi em chuẩn bị sinh, đưa vào bệnh viện bác sĩ báo dấu hiệu sinh bình thường nhưng kết quả test máu nhanh trước sinh phải chờ tới một tháng sau mới biết. Do gia đình quen biết rộng tìm hiểu nhanh thì được tin em bị nhiễm bệnh thế kỷ HIV. Khi cầm trên tay kết quả, mọi thứ đối với tôi như sụp đổ. Gia đình bắt tôi đi xét nghiệm, tôi có kết quả âm tính và được tư vấn rằng kháng thể tôi mạnh. Giá như tôi bị như em thì mọi chuyện đã khác. Khi xuất viện về ở cữ, gia đình tôi họp lại và đồng ý cho tôi tiếp tục chung sống với em mà không kỳ thị, vẫn thương yêu em như con ruột. Mọi chuyện xảy ra đều là do tôi, tận sâu thẳm lòng mình tôi cảm thấy uất ức và chán nản, lao vào cờ bạc và đổ nợ. Em vẫn tha thứ cho tôi, chịu đựng và làm phụ để trả nợ. Đến khi tôi tỉnh lại và làm lại từ đầu thì được gia đình hướng cho cái nghề gia truyền để học và làm theo. Bốn năm sau vợ sinh thêm một bé trai kháu khỉnh nữa nhờ uống thuốc phơi nhiễm trước sinh nên không bị nhiễm bệnh từ mẹ lây cho con.

Cho đến khi tay nghề vững vàng làm được tiền dư giả, tôi lại cảm thấy ghen tỵ với bạn bè vì họ có gia đình hạnh phúc, vợ không bị bệnh nan y. Tôi lại lao vào các cuộc hẹn hò với những người con gái mới quen, bất chấp mọi thứ. Khi vợ phát hiện được thì tôi đã gây sức ép với gia đình, kiếm đủ mọi chuyện để chia cắt tình cảm giữa mẹ chồng và chị chồng với nàng dâu. Tôi xua đuổi em đi, sức chịu đựng có hạn nên cuối cùng em chịu không nổi đã buông xuôi, dắt díu hai con ra nhà trọ sinh sống. Trong khoảng thời gian đó tôi hả hê lắm vì đã được toại nguyện, bỏ mặc ba mẹ con, tôi đi vui vẻ với những mối tình mới quen.

Sau hai tháng nộp đơn ly hôn và được tòa đồng ý (do tôi muốn thế), em rất buồn, có ý muốn hàn gắn lại vì con nhưng tôi đã phớt lờ đi. Tôi không hề nghĩ đến sự cực khổ của cô ấy với hai đứa con ngoài phòng trọ, phải loay hoay tự lo. Cho đến một ngày ba vợ tôi mất, tôi cùng về đưa tang với vợ. Cho đến khi về lại thành phố, có một đêm cô ấy bảo sợ ma không dám ngủ một mình (thời gian đó tôi trông cả hai đứa con, nghĩ rằng vợ vừa mất cha nên để cô ấy được nghỉ ngơi) mà tôi không nghĩ đến việc vợ cần an ủi lúc này. Hôm sau tôi cho con ngủ xong chạy xuống phòng với ý nghĩ an ủi thì vợ lại không có mặt ở phòng. Tự nhiên lúc đó tôi cuống lên tìm kiếm, tới tận 3h sáng tôi mới biết mình còn quan tâm và yêu cô ấy như thế nào. Lúc đó tôi mới cảm nhận được tình yêu và không thể thiếu cô ấy trong cuộc đời này.

Cho đến hôm nay ba vợ đã mất gần 100 ngày, thời gian qua tôi muốn quay lại và bỏ hết chuyện quá khứ để chung sống với vợ, lo cho các con, không còn tư tưởng kỳ thị cô ấy. Cô ấy lại lạnh nhạt bảo rằng đã hết sức chịu đựng vì tôi đã mang lại quá nhiều đau khổ cho cô ấy. Tôi ân hận thì đã muộn, giờ tôi phải làm như thế nào để vợ hiểu mà tha lỗi cho tôi.

Doanh

Đọc tiếp »