Thứ Hai, 12 tháng 9, 2016

Đừng đánh mất vợ nhé, dù gia đình cậu 'muốn có hai con dâu'

Tôi là bạn thân chí cốt của Lâm- nhân vật chính trong bài báo: "Bố mẹ muốn tôi có hai vợ". Tôi không tin bạn mình có thể viết như vậy nhưng sau khi tìm hiểu, hóa ra đúng là bạn mình.

Gửi Lâm: Cậu ạ, tớ không bao giờ nghĩ cậu có thể biến nỗi niềm của mình thành câu chữ như vậy. Sau 3 ngày đọc đi đọc lại, đọc cả bình luận của bạn đọc, dành một chút suy xét khách quan xem ý kiến của tớ có trùng với số đông mọi người không, thì đúng là may mắn khi tớ không đơn độc trong suy nghĩ này. Tớ thật sự lo lắng cho cậu, cho hạnh phúc vợ chồng cậu, lo đến nỗi vợ chồng tớ phải cùng nhau gặp trực tiếp vợ cậu để được chia sẻ, thấu hiểu hoàn cảnh cậu đang gặp phải. Là đứa bạn thân thuở thiếu thời, được bố mẹ cậu coi như con cháu trong nhà, được biết và thân thiết với anh em nhà cậu mà tớ may mắn biết được diễn biến câu chuyện của cậu, hiểu được suy nghĩ của mọi người xung quanh cậu.

Lâm à, cậu còn nhớ lý do vì sao Hương bỏ cậu cách đây 7 năm dù hai người yêu nhau bằng ấy thời gian, hai bên gia đình đã thống nhất vun vén? Vì cậu phản bội cô ấy trong âm thầm, cậu thiếu lập trường và bản lĩnh đàn ông. Mặc cho cậu van xin, nài nỉ nhưng cô ấy vẫn không cho cơ hội dù đến lúc này Hương còn chút gì đó yêu và thương cậu nhiều lắm. Cậu còn nhớ đã trải qua thời kỳ đau khổ đó như thế nào chứ? Tớ nghĩ đó là bài học cho cậu để không vấp lại một lần nữa, nhưng sự việc vẫn nối tiếp, hiện tại tính nan giải của vấn đề lại nguy khốn hơn. Tớ thật sự thương cảm cho những người phụ nữ đi qua cuộc đời cậu, xin lỗi vì đã nói thật như thế.

Vừa qua, sau khi trao đổi trực tiếp với bố mẹ cậu, tớ phải nhận định rằng: Ông bà chu đáo với con cháu bao nhiêu thì tính ích kỷ càng lộ diện bấy nhiêu. Cậu có thừa nhận bố quá ích kỷ với mẹ và mẹ cậu quá chấp nhặt với bố? Bố mẹ cậu không hạnh phúc bởi chính họ thiếu tinh thần chia sẻ, tôn trọng nhau. Cậu có bao giờ tự hỏi: Liệu bố mẹ hành xử như vậy có ích kỷ, thiên vị cho con cháu quá mức không khi chỉ biết nghĩ đến con cháu nhà mình mà bỏ quên con dâu, dù gì cũng có lễ vật cưới xin? Cậu thấy được hết nhưng không dám bước qua, không dám thay đổi. Trước đây chúng ta đã chia sẻ với nhau rất nhiều về vấn đề gia đình cậu, tại sao cậu không thay đổi mình, sao cứ chấp nhận sống chung với nghịch cảnh ấy?

Tớ biết cậu đang lo lắng về tương lai của con trai khi con được nuôi dưỡng bởi một người mẹ mà trong lòng đầy căm phẫn và hận thù về cha. Một người mẹ luôn lấy con ra làm vũ khí hù doạ về sự chết chóc, ngăn cấm liên hệ, người mẹ đó có quan hệ phức tạp với đàn ông và thiếu nghiêm túc trong vấn đề đức hạnh. Mọi người đều biết và cũng thấy được điều đó, kể cả gia đình cô ấy. Nhưng cậu ạ, "hổ dữ không ăn thịt con", dù gì đó vẫn là con của cô ấy, bản năng làm mẹ sẽ không cho phép cô ấy làm điều gì tổn hại đến con trai đâu. Còn quyền mưu cầu hạnh phúc là lý do chính đáng của cô ấy, đã vấp ngã hai lần thì đương nhiên cô ấy sẽ có bài học cho mình. Nếu tương lai có tăm tối thì do chính cô ấy lựa chọn mà thôi.

Còn vợ cậu, ngay từ đầu tớ thán phục bao nhiêu thì hiện tại sự thán phục lại nhân lên gấp bội. Dĩ nhiên không ai là thánh nhân, không ai hoàn hảo đến mức tuyệt đối nhưng những gì cậu biết: sự chăm sóc nuôi dạy con trai suốt 3 năm qua, sự kính trọng tối cao của cô ấy dành cho bố mẹ, gia đình, họ hàng nhà cậu như thế nào? Sự chia sẻ gánh vác trách nhiệm tài chính cùng cậu ra sao? Không phải tự nhiên mà anh em họ hàng nhà cậu yêu thương, nhìn nhận cô ấy như vậy. Chính bố mẹ cậu từng thừa nhận: Dâu nhà bác tuyệt vời mà. Cậu từng quá hãnh diện về vợ trước gia đình cô gái kia, đúng không? Cậu có biết động lực nào giúp vợ cậu làm được những điều phi thường đó không? Chính là tình yêu của cô ấy dành cho cậu, cho các con của hai người, từ sự tôn trọng tuyệt đối cậu dành cho cô ấy trong giai đoạn bắt đầu.

Cậu nhận xét vợ cậu kín tiếng và điềm đạm đến mức khó chia sẻ. Còn tớ và vợ tớ không nghĩ vậy, có thể do tớ không sống chung nhà, không ở vị trí của cậu nên không nhận định được như cậu. Vợ tớ hỏi sao vợ cậu có thể thân thiết với Hương, rồi niềm nở và hiếu khách với mọi người? Cũng có lúc tớ thấy vợ cậu rôm rả hàng giờ cùng các chị em trong nhà, còn là nơi được gửi gắm nỗi niềm của nhiều người. Vợ cậu lại là sếp trưởng của hơn 10 nhân viên trong đó có người trung niên, thanh niên. Hình như trong những lần nói chuyện với cô gái kia, vợ cậu cũng luôn lắng nghe chia sẻ, cho cô ấy lời khuyên đấy thôi. Vậy cậu có quá khắt khe khi nhận xét về vợ hay không?

Lâm à, đàn ông thì nên là trụ cột của gia đình, là chỗ dựa tinh thần cho vợ. Vợ và con gái của cậu là những người đáng được bảo vệ và chia sẻ. Hơn lúc nào hết, đây chính là lúc cậu hãy thể hiện bản lĩnh đàn ông. Xã hội bây giờ con rơi nhiều lắm, không phải cứ có con với nhau thì đã là vợ chồng; về mặt pháp luật và luân thường đạo lý trước giờ chưa cho phép điều này. Nhân tình muôn đời vẫn là nhân tình; vợ chồng phải tu vạn kiếp, có duyên có nợ thì mới đến được với nhau, vinh hạnh cùng nhau đứng trước bàn thờ gia tiên mà bố cáo. Có như thế mới: Danh chính ngôn thuận cậu ạ.

Hãy một lần chia sẻ cùng vợ, bảo vệ cô ấy, bao bọc gia đình, xứng danh là người đàn ông có cái nhìn đúng đắn và hợp tình. Tớ tin vợ cậu sẽ làm cho cậu hãnh diện hơn rất nhiều lần trước đây, cô ấy sẽ biết làm gì để mang lại điều tốt cho gia đình cậu, cho cả con trai riêng của cậu nữa. Tớ hiểu cái tâm, thiện, chí, vẫn còn tồn tại và đang phát triển trong cậu nên nghĩ cậu sẽ nhận ra và làm được. Vợ cậu là người phụ nữ trách nhiệm và biết điều, có cái gì đó giống Hương ngày xưa, yêu thương được thì buông bỏ được. Đừng để mất vợ, đánh mất hạnh phúc quý giá ấy. Tớ không muốn cậu phải hối hận và đau khổ một lần nữa, cậu nhé! Tớ cũng phải về làm tròn vai trò cái cột đình của nhà tớ đây.

Thành

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét